Ta thấy dù sao cũng có điểm bất hợp lý, các người không phải đã tìm mười lăm năm rồi đi, còn chưa tìm được… hoàng đế lại yếu bệnh như vậy sống được bao lâu, có chắc đợi được đến lúc tìm thấy bảo vật trấn quốc?
Nếu không tìm thấy, ai lên làm vua đây? Oẳn tù tì à? Hay là để đám soái ca nhảy vào đánh nhau một trận tả xung hữu đột, ai què quặt ít nhất thì lên làm hoàng đế…
Ta cảm thấy, thực sự bất hợp lý, bất hợp lý rất lớn…
Từ lúc đặt chân đến đây, ta cảm thấy mỗi nam nhân, bao gồm cả phu quân bảy mươi tuổi của ta, đều không phải là loại người đơn giản.
Chẳng trách Hi Nhi nói với ta, từ nay sống trong cung, sẽ còn được xem nhiều kịch hay.
Ta quay sang nhìn hắn, hắn liếc sang ta, hồn nhiên như muốn nói:” hãy xem đi!”.Ta còn nghĩ là trong hoàn cảnh này hắn sẽ dùng đôi mắt thâm trầm.
Thần Hi không phải cũng có tính toán của mình sao? Ta còn thắc mắc rất nhiều thứ…
- Ái phi, sao khanh không nói gì? – Lão hoàng đế ấn nhẹ vào tay ta mà hỏi, lão biến thái này >.
- Bệ hạ, người hỏi ý kiến tam vị hoàng tử xem, việc này hợp lý hay gây khó dễ cho họ?
- Ừ, các ngươi thử nói xem!
Nhị hoàng tử là người được chỉ định lên tiếng trước.
Phong thái bình tĩnh, lời lẽ cũng trôi chảy, Diệp Đông Doanh có chút thần bí uyên thông mà nói:
- Muôn tâu phụ hoàng, nhi thần cảm thấy chủ ý của người thực sáng suốt hợp lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/4981/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.