A, cái gì mà nhi thần, chẳng phải là con trai sao? Tức là…
Ta… ta gả cho ông già của hắn… trời ơi, tên này nhìn thế nào cũng phải hai mươi, vậy ông già của hắn bao nhiêu tuổi rồi?
Dù là soái lão gia nhưng tuổi tác như vậy còn gì đáng mộng tưởng?
Ta cười khổ, chuyện gì không chú ý đến, lại chú ý đến tuổi tác của phu quân…
- Này, ngươi mười bảy, mười tám tuổi đi, còn nữa, ngươi là con trai cả đi, như vậy thời này cha ngươi lập gia thất sớm thì cũng chỉ ngoài ba mươi đi ~.~!
- Nương nương, nhi thần chỉ là lão bát, năm nay vừa hai mươi, phụ hoàng năm ngoái vừa mừng thượng thọ… – Đôi mắt đó tạm chưa hết ý cười, có điều âm ngoan vô biên.
Thôi bỏ đi, vận kiếp của ta lại gả cho một ông già bảy mươi xuân xanh? Vậy là phu quân già nua của ta không được xếp vào danh sách tuyến nhân vật soái ca của ta rồi…
Ta ngơ ngẩn xong, vừa quay sang hắn, đã bắt gặp ánh mắt nửa đùa nửa tàn ác, muốn làm một ma đầu lãng tử sao? Chính là để người ta hưởng thụ cái đẹp mà trong lòng vẫn rét run…
- Được chưa? Nương nương, bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi là ai?
Hứ, ta có nói ngươi tin được sao? Đừng tỏ ra mình nguy hiểm cậu bé, các ngươi là người cổ đại, dù sao cũng không tưởng tưởng nổi thân thế của ta…
- Này con trai… – Ta vẩy vẩy bàn tay – Quý phi nương nương của ngươi đến từ nơi hiện đại cách ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/4973/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.