Ta bị chúng đưa đi, có lẽ là trở về kinh thành, ta cũng đoán rằng chúng đem ta giao nộp cho Diệp Đông Doanh…
Kẻ nửa ma nửa quỷ kia thực sự rất đáng sợ, hắn có thể trông chừng ta không rời, đừng nói là chạy trốn mà cơ hội để tự sát cũng không có. Ta không biết rằng kẻ này đi theo Diệp Đông Doanh, rốt cuộc là ai mới lợi dụng ai?
Còn chừng ba ngày đường nữa sẽ về đến kinh thành, cũng có thể Diệp Đông Doanh sẽ đến đây trước. Ta không lo cho an nguy của mình nữa, chỉ sợ rằng hai đứa nhỏ đã khổ sở rồi…
Còn nữa, Diệp Phương Thành sẽ ra sao nếu y biết đến cả Vô Nhân cũng đã bị sát hại? Liệu y đau lòng đến đâu, day dứt đến đâu? Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người có lẽ không còn phải là cái chết, mà là phải bất lực chứng kiến những người thân thiết chết đi…
…
…
Trác Tử Cuồng kia có một điểm kì quái là ghét ánh sáng mặt trời, hoặc khi tiếp xúc với ánh nắng buổi trưa gay gắt khiến hắn ta khó chịu. Ta liếc mắt qua thấy chút da dẻ lộ ra ở bàn tay hắn giống như là từng bị thiêu đốt, loang lổ hoại tử đáng sợ…
Vì vậy, ban đêm hắn vẫn cho đoàn người áp giải ta về nhưng buổi trưa lại phải chú chân trong khách điếm. Hôm nay, hắn chọn một khách điếm tầm trung nghỉ ngơi trong chốc lát.
Khách điếm này hơi cũ nhưng khá rộng rãi, chủ nhân là một lão béo mập ham tiền, ham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191246/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.