Ta ngồi bên khung cửa sổ, tuyết mỏng manh lất phất rơi… Cũng đã cuối đông …
Ôm tiểu nam hài “khó tính” trong lòng, ta dùng chính hơi ấm của mình che chở bao bọc lấy nó, cũng giống như Diệp Phương Thành từng ủ ấm cho ta…
Haiz, đứa bé này không ngoan ngoãn dễ nuôi như muội muội của nó. Đứa bé gái đã ngủ ngon như mèo nhỏ trong nôi từ lâu…
Vô Nhân kia nói rằng hắn cũng biết xem một chút tướng số, hắn bảo rằng hai đứa bé này lớn lên đều xinh đẹp tài giỏi, có điều đứa bé trai rất cầu toàn, cho nên sống không được khoan thai như muội muội. Tuy nhiên nếu nó trở thành một đấng quân vương, sẽ là một vị vua lừng lẫy trong sử sách.
Làm vua ư? Nếu nó nắm trong tay thiên hạ, chẳng phải rất mệt mỏi sao? Ta chỉ muốn nhà ta bốn người cùng quy ẩn, bỏ lại tất cả phiền não, bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm đến nữa…
Nhưng có lẽ không được rồi…
Ngày hôm đó thức tỉnh lại, ta lập tức hỏi Vô Nhân rằng Diệp Phương Thành đã đi đâu. Vô Nhân không còn giấu diếm ta, thẳng thắn bảo rằng, Diệp Phương Thành đi lấy thiên hạ.
Đi lấy thiên hạ? Lại là thiên hạ sao? Ban đầu ta rất hụt hẫng, vì ta cho rằng Diệp Phương Thành đã từng muốn từ bỏ, y không có cớ nào lại ham quyền lực, muốn nhảy vào vòng xoáy khốc liệt đó… Nhưng sau đó ta lại đau đớn nhận ra rằng…
Có lẽ giấc mơ trong rừng đó là sự thật, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191239/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.