Nhưng là đến ngày ta sinh nở, Diệp Phương Thành vẫn chưa trở về…
Từ ngày y đi, ta lúc nào cũng đứng trước hiên nhà ngóng, lúc nào cũng tìm cách hỏi Vô Nhân… Nhưng Vô Nhân kì quái đó chỉ tìm cách trêu chọc ta, không hơn không kém…
Ta chuyển dạ sớm hơn dự tính, phải sinh con mà không có phu quân ở bên…
Sinh song thai, gần như đã vắt kiệt sức lực của ta… Nếu không phải có Vô Nhân y thuật cao cường kia, ta nghĩ mình đã bán mạng…
Đến lúc nghe thấy tiếng khóc thứ hai của đứa bé gái, ta mới an tâm thở ra một hơi, cũng vì quá mệt mỏi mà thiếp đi…
…
…
Lúc ta tỉnh dậy, Vô Nhân cùng tiểu đồng bế hai đứa nhỏ đến bên ta cho ta nhìn… Xem này, hai đứa bé còn đỏ hỏn nhưng xinh đẹp giống nhau…
Bé trai bụ bẫm hơn một chút, màu mắt giống phu quân… Khi ta đưa tay chạm đến gương mặt nó, nó nhíu nhíu mày vào, xem ra là một đứa nhỏ “khó tính” sao? Thật giống Diệp Phương Thành… Nếu nó lớn lên mà lạnh lùng khó gần, dù có tuấn mỹ đến đâu cũng sẽ giảm bớt sự yêu thích của nữ nhân…
Bé gái lại như ánh dương nhỏ, khóe môi chúm chím cười, ánh mắt đen láy giống ta…
- Tiểu Ly, ngươi và Diệp Phương Thành đã tính đặt tên cho đứa nhỏ chưa? – Vô Nhân vui vẻ hỏi, thay ta nựng đứa bé trai.
- Y nói nghĩa phụ nghĩa mẫu đã đặt rồi, là trong phong thư này… – Ta tìm dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191235/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.