Vô Nhân nhìn Diệp Phương Thành vẫn đang chìm trong mối tơ vò, hắn ban đầu tưởng rằng Diệp Phương Thành còn chút nấn ná không muốn giao tranh, song sau đó nhanh chóng dùng cảm quan của mình mà nghĩ lại… Diệp Phương Thành ắt hẳn sẽ báo thù cho nghĩa phụ y, đứng ra xoay chuyển thiên hạ này, không để chúng sinh bị giày xéo dưới chân nhị hoàng tử kia…
Vậy chuyện làm cho một Diệp Phương Thành quen giữ gương mặt băng lãnh phải khổ sở đến vậy… hẳn chỉ có thể là Tiểu Ly kia.
- Vô Nhân, sau khi nàng sinh ra hài tử, nếu dùng phương pháp giải trừ mê dược liệu có ảnh hưởng đến cơ thể?
Vô Nhân hiểu ý, thở dài đáp:
- Không sao, chỉ cần nàng không còn mang thai thì không đáng lo ngại. Có điều, ta nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, nàng nhớ lại hay không nhớ lại thì có ích gì? Nàng yêu ngươi hay không yêu ngươi, chẳng phải cũng đều không thể thay đổi mối ràng buộc giữa hai ngươi sao? Ta nghĩ nàng sẽ hoảng loạn, nhưng sẽ sớm chấp nhận thôi…
- Ta biết, nếu không giải mê dược thì cũng sẽ có một ngày nàng tự bình phục rồi nhớ ra… Nhưng hiện tại, nếu nàng khôi phục sớm, chí ít có thể chăm sóc tốt hơn cho bản thân… Nếu ta có mệnh hệ gì…
- Thì ta sẽ thay ngươi chiếu cố đến mẹ con nàng, thu nhận hai đứa hài nhi của ngươi làm đồ đệ, giáo dưỡng chúng… - Vô Nhân tiếp lời.
- Hảo bằng hữu.
- Đã là hảo bằng hữu, còn điều gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191231/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.