Diệp Phương Thành giống như một cái kén ấm áp, và giá như ta cứ ngủ mãi trong cái kén đó, thì cả đời này đã vô lo vô nghĩ…
Mùa thu qua, ta bớt ngây ngô hơn nhưng càng lười nhác hơn, tuy Diệp Phương Thành nói là cần phải đi lại nhẹ nhàng, nhưng ta chỉ muốn ngồi một chỗ. Mỗi khi ta nhăn mặt, y cũng không ép buộc ta nữa…
Buổi tối lúc ta ăn điểm tâm thì y ngồi khâu giày. Ta hỏi y tại sao nam nhân lại làm việc này, bên mấy nhà xung quanh đây, nam tử hán chỉ đi làm về, ăn cơm, uống rượu là lên giường ngáy khò khò. Y lại làm từ đầu đến cuối, y càng làm nhiều, mấy bà thím hàng xóm càng chê ta vụng về, lười nhác, chỉ được cái tốt số.
Diệp Phương Thành chỉ bảo, nam nhân làm việc này không có gì đáng xấu hổ, nam nhân phải làm nhiều hơn nữ nhân, con người nên làm những việc mình thích, đừng gượng ép bản thân. Mấy đôi hài y mua bên ngoài về cũng rất đẹp nhưng y chê chúng may chưa được khéo, lớp vải lót lại không mềm mại như ý.
Cuối cùng y cũng khâu xong một đôi hài nữ nhìn rất tinh tế, ta cao hứng vội đến gần y đòi lấy, vì ta nghĩ nó nghiễm nhiên thuộc về ta rồi. Thế mà Diệp Phương Thành hôm nay lại biết ra điều kiện, nói rằng ta không tập đi lại thì đôi giày sẽ không thuộc về ta nữa. Tập đi lại cũng được, không sao, thế là ta gật đầu đồng ý.
Lúc y ngồi dưới đất xỏ thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191222/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.