Có lẽ trên người Diệp Phương Thành có một cái gì đó rất phù hợp, ví dụ như mùi hương dễ chịu, ví dụ như nhiệt độ ấm áp vừa đủ, rất dễ khiến người ta muốn ngủ… Hơn nữa, cảm giác ngủ trong lòng y rất an lành, ta giống như gà con dúi vào người gà mẹ mà ngủ vậy. Mà Diệp Phương Thành kia, chính là người đầu tiên ta nhận thức sau khi tỉnh dậy, cho nên, y đối với ta, cũng chính là “gà mẹ” mà ta vừa chui ra khỏi vỏ trứng đã trông thấy.
Cho nên, ta ngủ say sưa đến gần trưa hôm sau mới tỉnh dậy….
Ta tỉnh dậy là bởi lẽ nghe thấy âm thanh quá ồn ào náo nhiệt, ra là ta đã được y đưa vào một thành trấn nào đó. Sau đó, Diệp Phương Thành mang ta vào một khách điếm. Ta vẫn như cũ nép ở trong lòng y, bởi lẽ y vẫn đang bế ta.
Trong lúc đó, ta cảm thấy không ít ánh mắt kì quái của đám người xung quanh nhìn về phía chúng ta, họ chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cười nói nói:
- Người trẻ tuổi bây giờ thật phóng khoáng!
- Trông bộ dạng nam thanh nữ tú, nam nhân kia anh hùng hảo hán, nữ nhân hoàng hoa khuê các như vậy mà không ngại tình tứ chốn đông người!
- Nếu ta trẻ lại hai mươi tuổi, ta cũng muốn bế mỹ nhân trong lòng ha ha!
Ta lúc đó không hiểu hết ý tứ của họ, chỉ biết họ nhìn ta rất kì quái, không thiếu ánh mắt khiếm nhã. Điều đó càng khiến ta sợ hãi, càng dúi mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191195/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.