Nếu không phải ta có chút hoang tưởng, thì âm điệu bình thường lạnh lùng vô thái độ của y ẩn chứa một phần khó chịu bực bội, chỉ là câu nói của y luôn quá ngắn, khiến ta sau cùng cũng không thể định hình.
Cái gì mà biết thân biết phận? Y phải chăng ám chỉ ta không nên vọng tưởng mà tiếp tục mặt dày ở đây ăn dầm nằm dề, y có thể chiếu cố một lúc là vì cứu mạng cho Thần Hi, chứ bản thân y không thích phải chịu trách nhiệm, ta nên chủ động rời đi sao?
Mặc dù y rất nghe lời dưỡng phụ dưỡng mẫu, không trực tiếp đuổi ta đi, nhưng vẫn là không thích dây dưa đi…
– Ta hiểu rồi! – Ta có chút không vui nói, không phải là ta không muốn rời đi, mà là đang nghĩ đến chuyện trước sau vẫn không ai thực sự muốn tốt với mình, ngay cả Thần Hi, rồi là y.
- Điều đó với ngươi khó vậy sao? – Diệp Phương Thành nhìn biểu đạt của ta mà hỏi.
- Không phải, sẽ như ngươi muốn. – Ta nén tâm trạng đang không tốt trở lại mà nói, dù sao ta cũng sẽ đường hoàng rời đi.
Ta cúi mặt nên không nhận ra, gương mặt với các cơ vốn không thể co dãn của y phảng phất một sự thư thái… mà có lẽ chính y cũng không thể biết.
Diệp Phương Thành vẫn chưa có ý nhường đường cho ta, một câu năm chữ bất ngờ hỏi thêm:
- Vậy với hắn thì sao?
Có một phần ý tứ của câu nói này là ta đoán được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191160/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.