Vậy nên ta làm xong năm cái bánh ngộ nghĩnh, ăn phần của mình rồi để lại bốn phần bánh trong bếp, lát nữa Mộc nương thức dậy sẽ không cần nấu nướng, đem bánh chia cho mọi người là được. Ta đem quần áo của mình ra giếng sau trạch viện giặt…
Vừa giặt, ta lại vừa lo nghĩ chuyện tương lai của mình, ta cũng không thể ở đây với vợ chồng Mộc tiền bối, cũng không thể về hoàng cung, còn nếu bỏ đi như lần trước, không biết có trốn khỏi truy bắt của triều đình hay không? Hay là không cần đợi tên Hi Nhi tỉnh lại, không cần biết hắn có ổn không, cứ dứt áo rời đi, thật nhanh rời khỏi biên giới Đông Quốc…
Phía nam Đông quốc là Tùy quốc, phía bắc Đông quốc lại là lãnh thổ Viên quốc giờ đã trở thành thuộc địa, phía đông chính là biển lớn, phía tây lại là núi non, rừng rú trùng trùng điệp điệp… Ngoài ra thì cũng chỉ có một số tiểu quốc nhỏ, nhưng đều lệ thuộc hay e dè Đông Quốc…
Cái Đông Quốc này, đúng là ngày càng bành trướng, ăn hiếp các nước xung quanh mà…
…
…
Lúc ta phơi xong quần áo trở về, thấy cặp hắc y nhân kia đang cầm đao đuổi nhau, vung chém loạn xạ, hét hét hò hò, còn Âu Dương lão nhân cùng thê tử lại an nhàn ngồi trên ghế uống trà, ăn bánh…
- Đồ bên trái chết tiệt! Ngươi dám ăn hai phần bánh? – Hắc y nhân bên phải vung đao đuổi theo sư đệ, tức giận hô lớn – Bao nhiêu năm như vậy, phúc họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191144/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.