Nam nhân nằm dưới đất kia vừa trải qua một màn vật lộn với hàng loạt thứ kịch độc, kim châm cắm trên người còn không rút ra hết, mà vừa nãy, hắn trong đau đớn thử rút một vài cây, lập tức máu từ nơi đó phun ra không ngừng, lục phủ ngũ tạng lại một phen bị cào xé.
Diệp Đông Doanh, hắn cũng không nghĩ mình sẽ bại dưới tay bát đệ, chắc hẳn Thần Hi cũng đã trúng ma chưởng…
Chỉ có điều, Diệp Đông Doanh không cam tâm chết như thế này… Không còn có thể đứng dậy, chỉ còn một chút ý thức mơ hồ, cảm giác đau đớn kinh khủng cũng đã mất, điều đó có nghĩa hắn đang chết…
Những thứ độc kia, nãy giờ như ngàn vạn rắn rết cắn xé lục phủ ngũ tạng, có lúc như muốn bóp nát, có khi lại như muốn nổ tung, hắn vật lên vật xuống, cuối cùng không còn sức lực mới gục xuống đón nhận cái chết. Thần Hi kia khá khen cũng thật thâm độc, có thể khiến người ta chết đau đớn như vậy, mà tim phổi, gan óc hẳn cũng đã bị hủy hoại….
Diệp Đông Doanh trong giây cuối cùng của cuộc đời, vẫn có một khái niệm “không cam tâm”. Nếu như hắn chết đi, không chỉ oán hận Thần Hi, mà cũng phải lôi người đàn bà đó xuống địa ngục…
Đinh đinh đang đang…
Có tiếng chuông ngân, cũng có tiếng bước chân ma ma quỷ quỷ…
Một người nọ, toàn thân trùm áo choàng đen dài rộng kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt yêu diễm, tay cầm ngân trượng, đầu trượng có một cặp chuông bạc không ngừng tạo ra những thanh âm đinh đang…
Kẻ đó bước tới gần bên Diệp Đông Doanh vốn xem như đã chết, yêu dị vươn bàn tay… ]
…
[---Phân cách tuyến---]
Bấy giờ ta đang ở một trạch viện nhỏ, thuộc sở hữu của Mộc Doanh Doanh tiền bối. Số là lần trước, Diệp Phương Thành đưa cho nương một sấp ngân phiếu, ta còn không biết là bao nhiêu, nhưng hẳn là cũng không nhỏ, khiến cho cha nương hắn nổi hứng muốn chuyển nhà, không thèm sống trên núi nữa.
Cái hôm mà Mộc nương bảo là đi mua sắm chơi bời trong trấn, thật ra là đã cùng Âu Dương lão nhân đi tít lên hướng phía bắc, định tìm một nơi sơn thủy đẹp mua một trạch viện mới. Kết quả là đi đến đâu, gặp trạch viện nào Mộc nương cũng ưng, không ngại vung tay quá trán mua luôn, thành ra không chỉ mua một nhà, mà còn mua đến năm ngôi trạch viện ở năm thành trấn khác nhau… Cái này cũng có thể coi là tích trữ bất động sản…
Mộc nương giải thích cho việc làm quá tay của mình là: mua năm cái nhà, một cái hiện giờ cho gia đình ở, mấy cái còn lại đợi con cái lừa nhỏ lớn lên, cho mỗi đứa một cái. Bà còn nghĩ ra luôn biệt danh cho chúng theo thứ tự: lừa bé, lừa cực bé, lừa siêu bé, lừa tí hon…
Lại nói đến cái trạch viện này, phần kiến trúc phòng ốc hơi bé nhưng lại được cái quang cảnh rất đẹp, trước nhà nhìn ra một cái hồ sen, sau nhà là rừng trúc, cách thành trấn chỉ một dặm, hôm qua vì cứu Thần Hi, Âu Dương lão nhân chuyển hắn đến đây dưỡng thương cho tiện.
Kể lể một hồi cũng phải tập trung vào chuyện quan trọng, chính là Thần Hi bây giờ không còn nguy hiểm về tính mạng, lão đạo nhân đã đả thông kinh mạch cho hắn, nhưng cũng phải một vài ngày nữa hắn mới tỉnh lại. Ta còn nghĩ rằng lão đạo nhân tuy bề ngoài làm ầm ĩ, nhưng bên trong vẫn là người tốt, cho nên cuối cùng lão mới chấp nhận cứu Thần Hi, một phần cũng là nể mặt hắn là đệ đệ của Diệp Phương Thành.
Nhưng không phải, ta đã sai lầm, cặp vợ chồng Âu Dương lão nhân chính là một đôi yêu nghiệt đúng nghĩa, cứu xong Thần Hi mới nói, hai điều kiện chính là: Thần Hi khi nào đi lại được phải lập tức cuốn gói, hai là… vì ta nhờ vả, nên phải hoàn trả bằng cách sinh ra bốn cái loại lừa ở phía trên đó… >”
Mà “đối tác” của ta, từ hôm qua vẫn lầm lũi như một bóng ma, không nói một câu gì…
Ngoài ra cũng còn một chuyện ta cần phải kể: Trạch viện này chỉ có vỏn vẹn ba cái phòng có thể làm phòng ngủ, hai phòng lớn một phòng nhỏ.
Vợ chồng Âu Dương lão nhân chiếm luôn một phòng lớn, Thần Hi dưỡng thương bị đặt trong một cái phòng nhỏ. Còn cặp thuộc hạ của Diệp Phương Thành, phải “tình nguyện” hi sinh ngủ trên cây hay mái nhà, nhắc đến ta cảm thấy một trong số hai tên đó nhìn rất giống gã đại hiệp tương trợ ta hôm nọ, nhưng gã này lại chối bay chối biến…
Đây đúng là họ cố tình sắp xếp mà, làm sao phòng ngủ chỉ có ba cái, mà nhà kho thì cũng có ba cái? Ta la hét kêu gào cho đến năn nỉ Mộc nương sang ngủ với ta một phòng, cho ngũ hoàng tử và lão đạo nhân một phòng, nhưng Mộc nương và lão đạo sống chết bám riết lấy nhau, không đời nào nghe lời cầu xin của ta. Quả là cha mẹ chồng vô sỉ!!!
Chỉ còn lại ta và y, nhưng cũng chỉ có một phòng ngủ. Ta cũng phần nào đoán được, Diệp Phương Thành chẳng thèm ý kiến hay liếc ngang liếc dọc, chẳng ngó vào cái phòng ngủ kia một cái, bước chân đã tự rời đi, hẳn là “tụ họp” với hai tên thuộc hạ cuồng màu đen…
Đấy đấy, y rõ ràng là coi ta không bằng cái bù nhìn, còn chẳng cần nhìn đến chứ đừng nói muốn “chịu trách nhiệm”, chỉ là y tôn trọng dưỡng phụ dưỡng mẫu thôi.
…
…
Ta một mình chiếm một phòng lớn, trời cũng đã khuya lắm mà lăn lộn hoài không ngủ được, vì vậy ta lại đứng dậy, định ra phòng ngoài uống một chén nước, đi lại vài cái ngủ cho dễ…
Ta có ngó vào cái phòng Thần Hi nằm một tẹo, xem ra hắn vẫn mê man như chết, tình trạng có khá hơn nhưng chưa rõ bao giờ sẽ tỉnh, chứng tỏ thương tổn của hắn rất nghiêm trọng…
Mà ta còn chưa hỏi được hắn chuyện gì, ví dụ như chuyện thân thế thật của hắn… Ta cảm thấy, tên yêu thần này bề ngoài hào hoa, nhưng bên trong có rất nhiều u uẩn…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]