Chương trước
Chương sau
Đèn bật sáng, bóng tối thối lui. Mọi người vẫn đang lưu luyến đắm chìm trong cảm giác kích thích mà bóng tối đem lại. Không có ai chú ý đến Lộ Đinh đang ngồi ở trên mép sàn diễn, từ mặt đến cổ cậu đều hồng, mắt lóng lánh nước, miệng vẫn chưa khép lại, ngực kịch liệt phập phồng như vừa mới chạy nước rút 100m về.
Trình Vực đã quay lại phía sau dàn trống, giơ ngón tay cái vuốt ve khoé miệng, cúi đầu, kết thúc trận cuồng hoan ngắn ngủi này bằng một hồi trống dồn dập.
Buổi biểu diễn kết thúc.
Dòng người nối đuôi nhau ra khỏi tầng hầm chật hẹp. Lộ Đinh đi ở phía sau cùng, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại nhìn một cái, Trình Vực và bạn bè của hắn đang thu dọn nhạc cụ. Rõ ràng tâm tình đã bình phục lại rồi mà trái tim Lộ Đinh sao vẫn cứ nhảy lên dồn dập, lẽ nào nhịp tim cũng tuân theo định luật quán tính à.
Một nhóm người quyết định đi về, phần còn lại tiếp tục ở trong quán bar uống thêm vài chén.
Hưng phấn đã gần như quét tan cơn buồn ngủ, Lộ Đinh quyết định ở lại. Lúc phục vụ hỏi cậu có muốn uống chút gì hay không, cậu hơi mơ màng. Chai bia được phát lúc vào cửa tầng hầm không biết đã bay đi đâu tự lúc nào. Rốt cuộc là đánh rơi ở chỗ nào, cậu chẳng biết, cảm thấy đầu óc mình ong ong.
Nhân viên phục vụ thấy cậu vẻ mặt mờ mịt bèn mở cho cậu một chai bia, lại còn dặn thêm: "Uống từ từ thôi."
Lộ Đinh cầm chai bia, đi tìm một góc ngồi xuống rồi nhấp một ngụm, dòng bia lạnh buốt cay cay theo dạ dày trôi thẳng xuống bụng. Cậu để chai bia xuống, nhìn lướt qua lưng ghế sô pha. Cửa đi xuống tầng hầm đã được đóng lại, thật lâu sau cũng không thấy mở ra. Lộ Đinh đợi rồi lại đợi, đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn. Cậu tu liền một mạch hai hớp bia, đột nhiên giật mình, cảm thấy mình đang làm chuyện ngu ngốc.
Cậu đặt chai bia còn một nửa xuống bàn, lảo đảo đứng lên, nặng nề đẩy mở cửa quán.
Đã là hừng đông, từng ngọn đèn đường xếp hàng thẳng tắp.
Có một người đang ngồi xổm dưới ánh đèn mờ ảo. Áo bò buộc ở quanh hông, khom lưng, hai cánh tay dài gác trên đầu gối, toàn bộ hình xăm được khoe ra rõ ràng.
Là Trình Vực. Ngón tay hắn kẹp một điếu thuốc lá, đóm thuốc lập loè.
Lộ Đinh sững người. Trình Vực quay đầu lại nhìn cậu. Hắn đứng lên dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác bên đường, chỉ chỉ cánh cửa nhỏ bên cạnh cửa quán bar, ý nói mình trực tiếp đi ra từ chỗ đó.
Tửu lượng Lộ Đinh rất kém, nửa chai bia kia đủ khiến cậu say rồi. Thế giới sau khi được tắm đẵm trong hơi rượu phảng phất như bị bao phủ bởi một tầng lụa mỏng, che đi ánh mắt con người. Ánh sao mờ ảo, đèn đường nhạt nhoà. Tâm tình cũng như bị treo lơ lửng trên cao, không biết nên nói gì làm gì, mà Lộ Đinh đã từng bước từng bước đi theo sau Trình Vực.
Bờ vai rộng và dáng người cao khiến bóng của Trình Vực trông cao lớn lạ thường. Từ phía sau có thể nhìn thấy đường chân tóc được cắt tỉa gọn gàng, tóc ánh lên màu xanh. Gió thổi mùi vị Trình Vực đến bên người Lộ Đinh, mùi thuốc lá rất nặng, hút không ít rồi.
Cậu ta đã chờ mình rất lâu sao? Là chờ mình sao? Tại sao lại không vào tìm mình?
Bây giờ đi đâu?
Mỗi lần tiếp xúc với Trình Vực, Lộ Đinh đều cảm thấy trái tim mình như bị treo lên, thấp thỏm bất an, rồi lại thuận theo một cách mù quáng. Giống như bây giờ vậy, cậu không biết mình đang đi đâu, nhưng vẫn không ngần ngại mà bước.
Trình Vực đột nhiên dừng lại, Lộ Đinh cả người đều đang phiêu lãng, trực tiếp đâm sầm vào lưng hắn.
"Mưa rồi."
Lộ Đinh ngẩng đầu theo bản năng, vừa vặn bị giọt mưa rơi trúng vào mí mắt. Cậu vội vàng dụi mắt, lại đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm. Là Trình Vực tháo mũ hắn xuống đội lên đầu Lộ Đinh. Mũ rất rộng, sụp hẳn xuống che khuất hơn nửa tầm mắt cậu.
Trình Vực nắm lấy tay Lộ Đinh, tiếp tục dẫn cậu đi về phía trước.
Lộ Đinh thậm chí không nghĩ đến việc chỉnh lại mũ, tầm mắt của cậu bị thu lại rất hẹp, chỉ có thể thấy được hai đôi chân luân phiên xuất hiện. Mưa không lớn, tí tách tí tách rơi, hơi nóng đêm hè từ mặt đất bốc lên hầm hập.
Hai người từ đường lớn quẹo vào một con hẻm chật hẹp, sau đó đi tới một hành lang tối tăm. Lộ Đinh được dắt bước lên từng bậc thang, mở cửa, đóng cửa, chốt lại. Mũ bị lấy ra, trước mặt Lộ Đinh là một căn phòng nhỏ trống trải, phần lớn không gian trong phòng khách đều bị nhạc cụ chiếm hết, guitar, dàn trống, organ, thậm chí còn có một cây cello, rất nhiều. Cửa phòng ngủ bị khoá chặt lại.
Lộ Đinh còn chưa kịp nhìn kỹ, tầm mắt đã lại bị che đi.
Trình Vực đứng ở sau lưng cậu, bịt mắt cậu bằng một cái khăn tay. Hai người đứng rất gần, nhưng không có chỗ nào tiếp xúc, chỉ có thể nghe thấy tiếng khăn tay bị buộc lại phía sau. Lộ Đinh muốn giơ tay mò thử, Trình Vực lại ngăn.
"Suỵt, đừng nhúc nhích." Lúc Trình Vực hạ giọng có một loại cảm giác ám muội mà thần bí: "Trong nhà thiếu một cái bàn trà."
Thật giống như đột nhiên mở ra một cái công tắc nào đó, Lộ Đinh tựa như một diễn viên chuyên nghiệp, lập tức hoá thân thành nhân vật của mình. Cậu ngoan ngoãn cong gối quỳ xuống. Thật ngạc nhiên, phía dưới không phải là sàn nhà lạnh lẽo mà là thảm trải sàn mềm mại, cậu ban nãy không hề để ý. Đầu gối chạm đất khiến cho cậu có một loại cảm giác chân thực mà an toàn.
"Đầu gối tách ra." Trình Vực chen chân vào giữa hai bắp đùi cậu, mềm nhẹ lại độc đoán giúp cậu điều chỉnh tư thế: "Lại mở ra thêm tí nữa."
Lên trên một chút nữa đi!
Nhưng Trình Vực lại thu chân về, vòng ra phía sau, cúi người dán tay lên lưng cậu: "Lưng thẳng lên, mu bàn tay úp xuống, đúng rồi, giỏi lắm."
Khen ngợi và khẳng định khiến Lộ Đinh cảm thấy vui vẻ. Đời cậu cho tới bây giờ, năng khiếu diễn xuất khi còn nhỏ, thành tích ưu tú thời thanh niên, ngôn ngữ cử chỉ lịch sự đều đã từng giúp cậu được khen, mà tất cả lời khen trong quá khứ đó đều chưa từng khiến cậu hưng phấn bằng một câu "Giỏi lắm" lúc này.
Loại hưng phấn này như một cây đuốc, theo từng mạch máu cậu lan ra khắp toàn thân.
Mà Trình Vực lúc này lại rời đi. Thính giác Lộ Đinh trở nên cực kỳ nhạy bén. Cậu nghe thấy tiếng mưa tí tách tí tách rơi trên từng phiến lá, nghe thấy tiếng Trình Vực mở đóng cửa, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Trình Vực tắm xong, toàn thân được bao phủ bởi một tầng hơi nước nóng. Hắn xỏ dép đi qua, đóng mở tủ lạnh, bật ti vi, giống như Lộ Đinh thật sự chỉ là một bàn trà, không cần phải để tâm chú ý.
Lộ Đinh vừa khó nhịn lại vừa an tâm mà quỳ, vai bằng lưng thẳng. Lúc tình cờ đi ngang qua, Trình Vực như có như không mà chạm nhẹ một cái, chọc cho đầu quả tim cậu ngứa ngáy vô cùng.
Giống như đã qua lâu thật lâu, lại cũng như chỉ vừa mới chớp mắt, Trình Vực tắt ti vi đi, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh. Lộ Đinh cảm giác được ánh mắt nóng bỏng kia đang chăm chú nhìn mình. Cậu bắt đầu thở gấp, hai bàn tay ở sau lưng nắm chặt, mười ngón tay quấn lấy nhau, lòng bàn tay ướt đẫm.
Tay Trình Vực kề sát mặt cậu, ấm áp khô ráo.
Hắn nhỏ giọng nói: "Thật ngoan."
Lộ Đinh nhịn xuống kích động muốn cọ cọ tay hắn, quyết tâm phải làm một bàn trà càng hoãn mỹ hơn.
Trình Vực vuốt ve dọc theo gò má Lộ Đinh, tay dán ở bên gáy cậu. Động mạch chủ Lộ Đinh co thắt dồn dập, là dục vọng sinh sôi không ngừng. Tay đi xuống chút nữa, vạt áo sơ mi trắng của Lộ Đinh bị lôi ra khỏi quần bò, từng viên cúc được cởi ra, gió đêm lạnh lẽo quét qua da nhưng Lộ Đinh lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh, trái lại rất nóng, ngay cả chóp mũi cao cao cũng đã đầy mồ hôi.
Áo sơ mi trắng tuột khỏi bờ vai và cánh tay, bởi vì cậu đang chống tay sau lưng nên áo mắc trên cổ tay nhỏ. Da Lộ Đinh rất trắng, khớp vai hơi hồng, từng bắp thịt nhỏ mà rắn chắc bao kín nửa người trên.
Trình Vực rút tay đang cởi quần áo cậu về. Hô hấp Lộ Đinh dừng một thoáng, rồi lại giống như thiếu dưỡng khí mà thở dốc không ngừng.
"Cậu là bàn trà sao?" Trình Vực thấp giọng hỏi: "Sao lại cương?"
Lộ Đinh thật sự rất muốn hét ầm lên. Chân Trình Vực từ bắp đùi di lên rồi dẫm xuống đũng quần cậu. Lúc cậu bắt đầu quỳ, chỗ đó đã cương, bây giờ nó lại càng cứng. Cậu nhịn xuống kích động muốn ưỡn lưng, cảm thấy mình toát cả mồ hôi hột.
Trình Vực mỉm cười, ngoắc cằm cậu, nói khẽ: "Cậu không phải là bàn trà, cậu là con chó con động dục."
Lộ Đinh chưa từng trực diện với tình dục thế này. Nó là một con quái vật khổng lồ, đè ép khiến cậu không thở nổi. Là trắng trợn, trần trụi, làm người ta phải rít gào. Nếu phải cụ thể hoá nó lên, thì chính là giờ này khắc này, là giọng nói khàn khàn của Trình Vực, là lòng bàn tay ấm áp, còn có bàn chân mạnh mẽ đang đạp lên bụng dưới cậu kia.
Cậu không dám cử động, lại nhịn không được nghẹn ngào rên lên.
Không sao cả, vì bây giờ cậu là chó con.
Cậu cảm thấy toàn thân đều ngứa, ngứa một cách kỳ lạ. Cậu khao khát được chạm vào, muốn được nhào nặn. Nhưng Trình Vực lại không chạm cậu, chỉ cách quần mà giẫm cậu như có như không, là một loại ân huệ mà bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi.
Lộ Đinh căng thẳng, muốn cắn môi nhịn xuống tiếng nghẹn ngào như nức nở. Trình Vực lại giẫm mạnh thêm, ra lệnh: "Kêu ra."
"A—"
Bụng dưới Lộ Đinh cứng lại, muốn lên đỉnh rồi. Mà vào đúng lúc này, Trình Vực lại rút chân. Cậu như con chó con còn chưa cai sữa, mắt bị che đi, lại không nhịn được mà ngửa đầu đi tìm an ủi, luống cuống há miệng, đầu lưỡi khẽ thè.
Trình Vực không khoan nhượng nói: "Nên đi ngủ thôi, sáng mai cậu còn có tiết."
Giống như trước đó ngoan ngoãn phục tùng, Lộ Đinh lúc này cũng không hề do dự mà lập tức nghe theo, so với phát tiết dục vọng thì phục tùng vô điều kiện mang cho cậu càng nhiều hưng phấn. Cậu co người nằm yên trên thảm, Trình Vực cho cậu thêm một tấm thảm để đắp lên. Cậu cứ như vậy ngoan ngoãn mà ngủ, bởi vì cậu là một con chó con, chó con của Trình Vực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.