Hà Tịch khẽ vươn tay cầm lấy lọ độc dược ở trên khay, nàng ngửa đầu, đem chất lỏng ở trong bình đổ vào miệng, uống một hơi cạn sạch, bình sứ màu trắng rơi xuống đất phát ra tiếng ra vang chói tai, thân thể Hà Tịch cũng chầm chậm ngã xuống đất. 
Ánh nắng chiếu vào gian phòng, quanh thân nàng lúc này đã lạnh như băng, cách đó không xa, có vài con quạ đen đang kêu lên không ngừng, những giọt nước sau cơn mưa còn đọng lại trên mái hiên rách rưới cũng chậm rãi chảy xuống từng giọt, từng giọt, mãi không tiêu tan. 
Xa xa bên trong Lãm Nguyệt xa hoa lộng lẫy, Mẫn phi vẫn chưa thể bình ổn được tâm tình, nước mắt mỹ nhân cứ rơi xuống khiến người ta thương tiếc."Hoàng Thượng, thần thiếp không bảo vệ tốt cho hài nhi..." 
Nguyên Lương ngồi trên ghế, nhìn bãi máu trên mặt đất, nội tâm không khỏi cảm thấy bực bội. 
Mẫn phi khóc lóc nửa ngày, phát hiện Nguyên Lương không đến an ủi nàng, nàng cũng dừng lại tiếng khóc, Thuý thít nói: "Hoàng Thượng, tỷ tỷ nàng..." 
"Nhốt nàng vào Tây Cung đã là trừng phạt đúng tội. Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi." Nguyên Lương nhanh chóng cắt đứt lời nói của Thác Bạt Mẫn rồi bỗng nhiên đứng dậy đi nhanh ra ngoài. 
Không biết tại sao, trong lòng cứ có một cỗ bực bội, khó chịu với cùng. Hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Khiến cho hắn vốn thường ngày yêu thích ngồi ngây ngốc ở Lãm Nguyệt lâu, nay lại không thể ở đó lâu thêm một giây phút nào nữa. 
Bước xuống cầu thang Lãm Nguyệt lâu, Nguyên Lương ngẩng đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-tham-cung/761208/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.