26
Tôi thẫn thờ nhìn ông Phó.
Cũng hồi tưởng lại tất cả các hoạt động nội tâm của tôi từ sau khi gặp Phó Tiện, nghĩ thầm, tôi có thể vì cái gì, đương nhiên là vì tiền.
Hơn nữa, Phó Tiện đã biết điều đó ngay từ đầu.
Tôi tưởng đâu câu tiếp theo của ông Phó sẽ là hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Phó Tiện.
Thế nhưng ——
Tôi đã đoán sai.
Ông ấy lạnh lung nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, rồi hỏi: “Rốt cuộc thì mẹ cô định làm gì?”
Tôi sửng sốt.
“Sao… sao lại liên quan tới mẹ con vậy?”
Ông Phó nhìn tôi một lúc.
Bị ánh mắt dò xét đó nhìn chằm chằm, lưng tôi như bị kim chích, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Sau một lúc lâu, ông Phó mới thu hồi ánh mắt. Ông cau mày, ngay sau đó lại thả lỏng.
Một lúc sau mới thở một tiếng.
“Vậy mà bà ta không nói gì với cô.”
Tôi không hồi hồn được.
Thế thì mẹ tôi nên nói gì với tôi?
Tôi không tìm được tò mò nên dò hỏi, vốn tưởng rằng ông cụ sẽ không nói cho tôi biết, nhưng không ngờ ông lại kể cho tôi một tin tức lớn đã phủ bụi nhiều năm ——
Mẹ tôi từng là bạn gái cũ của ông ấy.
Gọi là ông cụ nhưng thật ra ông ấy cũng không quá già.
Ông năm nay chưa đến 70 tuổi, lớn hơn mẹ tôi gần hai mươi tuổi, nhưng khi còn trẻ ông ấy phong lưu phóng khoáng, lại giàu có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-phon-hoa-co-nguoi/2603985/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.