Triệu Lộ Đông nhìn cô cười điên cường, lạnh lùng nói: “Thoải mái rồi à?”
Hồ Lăng vui chết đi được, ôm chầm lấy anh, lắc qua lắc lại.
“Sao mà anh hề dữ vậy hả!”
Lắc tới lắc lui lắc tới lắc lui hết lắc nữa rồi, cánh tay cô bị Triệu Lộ Đông giữ lấy. “Vui đến thế à?” Cô bị anh nắm tay, nhưng cánh tay lại rất gần mặt của anh, Hồ Lăng nhìn khuôn mặt khô khan của anh, bỗng dưng nhấc một ngón tay lên, chỉ chỉ lên đó, nói với giọng bay bổng: “Đúng thế đó.”
Triệu Lộ Đông trốn ra sau, nhíu mày.
“Làm gì đó?”
Hồ Lăng: “Chọc chó.”
Anh hơ nhẹ một tiếng, để lộ chân tướng.
“Sàm sỡ tôi đúng không.”
Hồ Lăng lại vuốt vuốt, thổi vù vù, giọng càng nhẹ nhàng hơn: “Đúng thế đó.”
Triệu Lộ Đông im lặng vài giây, nói: “Đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Hồ Lăng: “Hậu quả gì?”
Triệu Lộ Đông giơ tay, chỉ xung quanh căn phòng này.
“Cô nhìn xem mình đang ở chỗ nào?”
“Nhà nghỉ đó.”
Triệu Lộ Đông tiếp tục chỉ vào tủ đầu giường.
“Cô mở ngăn kéo đó ra đi.”
Hồ Lăng mở ra, bên trong bày một dãy bao cao su đủ các thương hiệu, cô quay đầu lại, Triệu Lộ Đông vẫn nhìn cô với cái biểu cảm đó, rồi lại hỏi.
“Đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Triệu Lộ Đông.” Hồ Lăng mím môi, “Anh đúng là tên thô tục.”
“Tôi thô tục, vậy cô sàm sỡ tôi thì cô là gì?”
Hồ Lăng đặt hai tay lên ngực, giới thiệu bản thân một cách công khai.
“Tôi là thiếu nữ thuần khiết.”
“?”
Triệu Lộ Đông nhăn trán mà để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-hu-vo/775101/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.