"Khưu Thời, đội Hai là đội duy nhất không khiến tôi bận tâm." 
*** 
Một tảng đá khổng lồ đang long ra khỏi vách núi dốc bên phải, đá vụn lẫn đất cát tứ tán và từng bụi cây khô tung toé như màn pháo hoa quay chậm trút xuống thung lũng. 
Những mẩu đá văng ra đầu tiên nhanh chóng nện vào nóc xe nghe giòn giã. 
Tầm nhìn trước mặt cũng bắt đầu mịt mù cát bụi. 
"Đừng giảm tốc," Khưu Thời đứng sau ghế lái, nhìn lom lom tảng đá sắp lìa hẳn khỏi vách núi, "lao thẳng qua." 
Mặt dưới tảng đá sắc nhọn do phong hoá trông hệt một chiếc rìu không tay cầm, tốc độ và trọng lượng này mà nện trúng xe thì xe hỏng người chết, còn rơi xuống trước xe thì họ sẽ bị chặn lại trong quãng hẹp nhất của thung lũng, không tránh nổi xung đột trực diện. Mà đòn công từ trên xuống dẫu không có vũ khí hạng nặng cũng đủ để khiến họ chật vật. 
"Làm nổ nó." Khưu Thời ra lệnh luôn chứ không chần chừ. 
Bên phía ghế phụ lái có một khẩu pháo mini, trước đó Khưu Thời thấy rồi mà không biết làm sao để bắn cái thứ được đặt đối diện cửa kiếng trước xe này. 
Anh vừa dứt lời, Triệu Nhất đã kéo tay cầm bên ghế phụ lái khiến ghế bắn thẳng khỏi xe, lơ lửng thò ra ngoài. 
Triệu Nhất gần như không ngắm mà nả luôn một phát vào tảng đá bắt đầu rơi xuống. 
Sau tiếng nổ to, tảng đá trong không trung vỡ thành mấy mảnh, đá vụn bắn tứ tung, vài miếng đá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-dao-nguyen/3708866/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.