"Anh đừng bắt chước đấy nhớ, làm thế trên giường thì hết ổn rồi."
***
Chỉ có hai trong số tám cái xác là tương đối nguyên vẹn, còn đâu đều thảm không nỡ nhìn. Khưu Thời hối hận vì nhất thời sơ sẩy không mặc mấy bộ đồ cũ chuyên để dọn xác, mới một thời gian không làm việc thôi mà quên luôn thói quen mười mấy năm.
Anh liếc Hình Tất, chủ yếu do hôm nay người đi cùng anh là hắn, nếu là Triệu Lữ thì không quên được.
"Hửm?" Hình Tất nghiêng đầu.
"Không có gì," Khưu Thời nói, "xác nhận xem khán giả ở đâu, tiện biểu diễn cho coi."
Hình Tất cười cười, bước đến khom lưng chuẩn bị thò tay kéo thi thể.
"Này," vì cánh tay đã lấm máu, Khưu Thời đành đưa chân cản hắn, "anh đừng động vào, không có kinh nghiệm thì óc bắn cho đầy mặt."
"Cậu thực sự đưa tôi đến đây chỉ để xem thôi à?" Hình Tất hỏi.
"Chứ sao," Khưu Thời đáp, "tôi thấy anh im lìm đăm chiêu nhìn bọn này cả đêm, có phải anh muốn xem thử người bình thường sinh sống thế nào không."
"Nhạy thật đấy." Hình Tất nói.
"Tạm thôi." Khưu Thời lột đồ đã rách của một thi thể, buộc cái xác nát thành mấy mảnh lại rồi xách lên thùng xe.
Chỉ có điều anh thường không nghĩ gì trong lúc làm việc, mà anh của hôm nay – khi nhìn thấy số tử thi này, lại nhớ đến ao phân bón sau thành phố. Tuy lúc cả nhóm dọn xác có mót đồ đáng tiền, quần áo mà tốt thì cũng khoắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-dao-nguyen/3564055/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.