Chỉ cần người như Khưu Thời còn tồn tại, Hình Tất sẽ chịu để mình bị khống chế.
***
"Như này là bị thương rồi hả?" Lý Phong trỏ số liệu trên máy.
"Phải," ngón tay Viện trưởng Ngô hơi mất khống chế, cứ gõ lia lịa xuống mặt bàn, "nhưng giờ đây đường truyền cực kì chập chờn, không đủ thông tin phản hồi để..."
Lý Phong cầm một quyển sách thật dày gần đấy dằn tay Viện trưởng Ngô lại.
Viện trưởng Ngô ngoảnh nhìn y.
"Vết thương này nghiêm trọng không." Lý Phong vẫn đang nhìn số liệu, hỏi kĩ thuật viên ngồi trước máy, "có đủ để phán đoán là vết thương kiểu gì không?"
"Không nghiêm trọng lắm," kĩ thuật viên trả lời, "trong tình huống không đủ dữ liệu thì có thể phán đoán đại khái là vết súng bắn, có ba vị trí trúng đạn, không phạm phải cơ quan quan trọng."
"Là kiểu tự lành được đúng không?" Lý Phong hỏi tiếp.
"Đúng ạ." Kĩ thuật viên gật đầu.
Hai phút sau đường truyền bị ngắt, máy không nhận được số liệu của Hình Tất nữa.
"Chết rồi à?" Lý Phong cau mày.
"Bị ngắt rồi," kĩ thuật viên nói, "vượt quá cự li cho phép."
"Giờ thì chúng ta đã biết cự li xa nhất tầm bao nhiêu rồi." Lý Phong nói xong xoay người rời phòng thí nghiệm, vào văn phòng của Viện trưởng Ngô.
Viện trưởng Ngô cũng theo vào rồi đóng cửa lại: "Bây giờ tôi không biết mình nên lo cho Hình Tất hay Khưu Thời nữa."
"Lo suông vô nghĩa lắm," Lý Phong ngồi xuống sô pha, "bao nhiêu năm nay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-dao-nguyen/2736231/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.