Chiều nay, hiếm khi Tần Hành được rảnh, anh liền đến đón Giang Dữ Miên tân tầm
Bây giờ Giang Dữ Miên làm công việc điều phối và thu mua sách ở thư viện S, đi làm 9 giờ đến 5 giờ về, còn được nghỉ hai ngày cuối tuần. Tần Hành hết sức hài lòng với việc cậu sắp xếp thời gian khoa học hợp lý thế này.
Giang Dữ Miên vừa lên xe liền tỏ ra hưng phấn, cậu nói với Tần Hành: "Hôm nay viện trưởng hỏi em có muốn đi theo ông ấy học để lấy bằng Tiến sĩ về thư viện và Tình báo học hay không."
"Tình báo học?" Tần Hành lấy xe, chậm rãi lái ra ngoài cổng trường: "Tình báo gì, sợ chồng em ngoại tình sao?"
Sau đó vô cùng kích động mà móc điện thoại ra tra ba chữ "Tình báo học" trên Baidu rồi đọc cho Tần Hành chú giải của bách khoa. Giọng Giang Dữ Miên mềm mại, nói từng câu từng chữ nghe không ra chút khoa học nào mà ngược lại như đang đọc thơ tình, lại còn dùng giọng mũi khiến Tần Hành nghe đến nỗi tai run hết cả lên, không tài nào lái xe được. Anh đưa tay giữ điện thoại cậu lại, nói: "Đừng nói nữa, anh biết tình báo học là cái gì rồi."
Giang Dữ Miên ngẩn người, lúng ta lúng túng "A" một tiếng, một lát sau lại hỏi anh: "Vậy anh giả vờ không biết làm gì?"
Đúng lúc lái đến bên ngoài trường học, phía trước chuyển sang đèn đỏ, Tần Hành nắm lấy tay Giang Dữ Miên nói: "Muốn lừa em nói thêm mấy câu."
Đèn giao thông đã chuyển sang đèn xanh, Tần Hành đành để cậu chạy trốn, không bắt lại, cũng không nói thêm nữa.
"Trước kia anh không như thế này." Giang Dữ Miên nói.
"A." Tần Hành bị cậu chọc cười, hỏi cậu: "Vậy anh thế nào?"
Giang Dữ Miên không mắc mưu anh, cậu lấy một cuốn sách chuyên ngành trong túi ra, nói: "Em muốn thi bằng tiến sĩ."
Tần Hành xoa xoa đầu cậu: "Thi đi."
Buổi tối Tần Hành đưa Giang Dữ Miên đi ăn cơm. Khi thấy cậu vào đến sảnh ăn vẫn cầm sách không buông, anh liền đùa: "Giang Dữ Miên muốn làm người có trình độ cao nhất nhà rồi."
"Anh tốt nghiệp đại học chính quy." Giang Dữ Miên tỉnh táo phân tích: "Vậy em vốn đã là người có trình độ cao nhất nhà rồi."
Tần Hành nhìn cậu nửa ngày, Giang Dữ Miên ngẩng đầu nhìn Tần Hành một chút mới nhớ ra Tần Hành vì cậu nên mới không học cao hơn, liền não bổ Tần Hành không vui.
Giang Dữ Miên hơi áy náy nhìn nhìn Tần Hành. Cậu bỏ sách xuống, ngoan ngoãn sang hôn Tần Hành một cái để anh vui lòng.
Tần Hành nhìn cậu, trên mặt không nhìn ra biểm cảm gì. Giang Dữ Miên cảm thấy mình lỡ miệng khiến Tần Hành tức giận, bờ môi giật giật nhưng không biết nên nói cái gì, chỉ đành lo lắng mà nhìn Tần Hành.
Thật ra Tần Hành không giận chút nào, anh cố làm ra vẻ để cho Giang Dữ Miên để ý đến anh, làm anh vui lòng, nhưng thấy Giang Dữ Miên lo lắng lại không đành lòng. Tần Hành sờ lên bờ môi cậu, trấn an: "Miên Miên, anh không tức giận đâu."
Giang Dữ Miên còn do dự muốn nói cái gì đó thì nhân viên phục vụ đã gõ cửa một cái, bưng thức ăn tiến vào, Tần Hành dùng cằm chỉ chỉ phía đối diện: "Ngồi xuống đi."
Lúc đầu, Tần Hành định sẽ dẫn Giang Dữ Miên dạo chơi bờ sông sau khi ăn cơm xong nhưng ngoài đột nhiên bên trời mưa nên cả hai đành phải trở về nhà.
Giang Dữ Miên vẫn sợ Tần Hành giận, đi vào nhà liền ôm lấy Tần Hành, mắt liếc thấy tiểu Hoa đang thong thả bước.
Tần Hành sao lại không biết chút tâm tư nhỏ kia của cậu, ngoắc ngoắc Tiểu Hoa lại, con mèo ung dung lắc đến bên chân hai người, cọ cọ bắp chân Giang Dữ Miên rồi rời đi.
Giang Dữ Miên khẽ ngẩng đầu, ân cần mà nhìn ngắm Tần Hành. Trái tim Tần Hành liền mềm thành một vũng nước, nói cho cậu nghe: "Anh thật sự không tức giận, em thử nói xem anh có gì phải giận nào?"
"Không phải là bởi vì em nên anh không học tiếp sao?" Giang Dữ Miên nói. Cậu nhìn có chút áy náy cũng có chút bứt rứt bất an, Tần Hành không làm gì được.
Anh ôm Giang Dữ Miên lên ghế salon, dịu dàng hôn một cái lên mặt cậu, lại chuyển qua bờ môi của cậu mà đòi hỏi Giang Dữ Miên, cậu cũng mặc kệ.
Tần Hành luôn hi vọng Giang Dữ Miên đừng nghĩ gì hết, vĩnh viễn không buồn không lo, toàn tâm toàn ý ỷ lại anh nhưng cậu lại thích nghĩ nhiều vào lúc không cần nghĩ.
Thân thể Giang Dữ Miên rất mềm mại, Tần Hành vén áo cậu lên, hôn từ xương quai xanh xuống bụng dưới,
Giang Dữ Miên ấn lại bờ vai anh, nhỏ giọng nói: "Đừng làm trên ghế salon mới."
Tần Hành ngẩng đầu, ánh mắt có chút nguy hiểm, Giang Dữ Miên giải thích: "Nếu như dính trên ghế thì phải làm sao?"
"Vậy..." Tần Hành xích lại gần Giang Dữ Miên, kéo quần cậu xuống, xoa xoa khe mông cậu: "Miên Miên phải kẹp chặt một chút."
Giang Dữ Miên không phải là đối thủ của anh, cuối cùng vẫn bị Tần Hành ôm làm ở trên ghế salon. Cậu nghe lời kẹp chặt lại, vách thịt mềm nóng bao bọc tính khí Tần Hành chặt chẽ, giống như muốn nuốt chửng nó.
Tần Hành vừa đi vừa vuốt ve lưng của cậu để cậu thả lỏng chút. Người Giang Dữ Miên mềm nhũn, bị Tần Hành đỉnh đến khóc, mê man không nói nên lời.
Mãi đến khi làm xong Tần Hành ôm cậu đi rửa sạch, cậu mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ giọng lên án Tần Hành: "Anh dọn ghế salon đi."
"Ừ, anh dọn." Tần Hành đồng ý một câu.
2.
Khi Giang Dữ Miên bắt đầu học tập, sinh hoạt của Tần Hành cũng không còn như ban đầu.
Môn chuyên ngành của Giang Dữ Miên không có vấn đề, vấn đề ở chỗ tài liệu giảng dạy trước kia của cậu đều là tiếng Anh, hiện tại đổi thành tiếng Trung, danh từ gì đó đều phải học lại từ đầu. Mỗi lần Giang Dữ Miên làm gì đều chỉ có thể làm một việc duy nhất nên đến lúc cậu học thuộc lòng, trên đùi là một con mèo đang làm ổ, trong tay nâng một quyển sách, Tần Hành có ở nhà không cậu đều không để ý.
Đến một buổi tối Tần Hành về đến nhà, nhìn thấy lại là cảnh một người một mèo một sách im lặng, rốt cục không thể nhịn được nữa đi qua túm Tiểu Hoa trên đùi Giang Dữ Miên lên, trong ánh mắt hoảng sợ của cậu mà vứt qua một bên rồi lại khép sách cậu lại: "Giang Dữ Miên, hiện tại mới tháng chín."
Giang Dữ Miên lờ mờ gật đầu, không hiểu Tần Hành có ý gì.
"Tháng ba mới thi." Tần Hành lừa gạt cậu: "Bây giờ học đến lúc đó lại quên, không bằng sang năm hẵng học tiếp."
"Anh lừa em sao?" Ánh mắt Tần Hành rất thẳng thắn nhưng Giang Dữ Miên không thể tin được.
Giang Dữ Miên vừa định nói gì, đột nhiên nhớ đến danh từ trước đó không hiểu, lại mở sách ra: "Chỗ này em không hiểu..."
Tần Hành nhìn nhìn một chút rồi giải thích cho cậu. Giang Dữ Miên ghi lại lời giảng của anh lên sách, chữ của cậu bây giờ dễ nhìn hơn một chút so với trước kia, nhưng so với Tần Hành vẫn kém xa.
"Ngày mai em hỏi lại Viện trưởng." Giang Dữ Miên nói: "Vẫn không hiểu lắm."
Tần Hành nhìn cậu, cảm thán: "Nếu như cấp 3 em mà thích thích học tập thế này thì anh đã bớt lo."
Khi đó là Giang Dữ Miên không chịu học, Tần Hành bắt cậu học, hiện tại biến thành Tần Hành không muốn dạy, Giang Dữ Miên càng muốn học, cũng là phong thủy luân chuyển.
"Vậy không được." Giang Dữ Miên nghĩ nghĩ, nắm tay Tần Hành nói: "Nếu vậy sẽ không gặp được anh."
Tần Hành trầm mặc, Giang Dữ Miên lại bổ sung: "Nhưng anh cũng sẽ không khổ cực như vậy."
Giang Dữ Miên luôn cảm thấy Tần Hành rất vất vả, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hối hả ngược xuôi, cậu không rõ chi tiết nhưng chắc chắn rất vất vả.
Tần Hành nhìn Giang dữ Miên, nghiêm túc nói cho cậu biết: "Miên Miên, chỉ có một việc khiến anh hối hận."
Giang Dữ Miên cũng nhìn anh, trong đôi mắt to chứa đầy ánh sáng và đồ đạc trong phòng, còn chứa cả Tần Hành nữa. Cậu hỏi anh: "Hối hận cái gì?"
"Hối hận vì đã không nói với em sớm hơn một chút." Tần Hành cúi đầu nhìn vào mắt Giang Dữ Miên, nói cho cậu biết: "Không còn gì nữa."
Giang Dữ Miên nghĩ nghĩ, lại hỏi Tần Hành một vấn đề cậu đã suy nghĩ thật lâu: "Vậy ngày ấy em đến Lịch Thành tìm anh, anh có vui không?"
Tần Hành và Giang Dữ Miên nhìn nhau, anh cũng nhớ tới cảnh nhìn thấy Giang Dữ Miên lẻ loi trơ trọi tại nhà ga.
Ngày đó chẳng biết có phải vì nhọc nhằn đè nặng niềm vui hay không, có phải vì cuộc sống quá khó khăn còn Giang Dữ Miên lại quá đơn thuần quá tốt đẹp hay không mà Tần Hành vừa muốn lén giấu Giang Dữ Miên đi, vừa muốn đích thân đẩy cậu về. Họ đều vì một số nguyên do mà giấu người kia.
Thấy Tần Hành không trả lời, Giang Dữ Miên chầm chậm cầm tay Tần Hành, chính mình nói: "Chắc chắn rất vui vẻ."
Tần Hành cười cười, cúi đầu hôn một cái lên trán Giang Dữ Miên: "Ừm."
Mấy ngày sau, Tần Hành phải ra nước ngoài hai tuần.
Lúc đầu Giang Dữ Miên định xin nghỉ phép để đi với anh, nhưng mà tìm mãi vẫn không tìm được nơi thích hợp để gửi Tiểu Hoa nên cuối cùng vẫn không đi. Tần Hành nhìn một người một mèo ôm chặt nhau tội nghiệp mà nhìn anh thì cũng mềm lòng, không so đo nữa.
Không ngờ một đêm trước ngày Tần Hành công tác, thế mà Giang Dữ Miên lại lần nữa ôm Tiểu Hoa đọc sách chuyên ngành, không nhìn thấy Tần Hành mới về. . Cảm giác bất mãn trong lòng Tần Hành đã lên đỉnh điểm, cảm thấy mình đã không còn vị trí trong lòng Giang Dữ Miên.
Anh khiêng Giang dữ Miên lên lầu rồi ném cậu ở giữa giường, không kiềm chế chút nào mà làm hết một lần những tư thế đã từng nghĩ đến trước kia. Giang Dữ Miên mềm nhũn bị Tần Hành làm đến sắp hỏng mất, hận không thể tiễn anh đi luôn cho rồi. Sáng sớm hôm sau, Tần Hành lưu luyến không rời, hôn Giang Dữ Miên mấy lần làm cậu thức dậy đưa tay đánh anh, bảo anh đi nhanh lên, đừng có về sớm.
Buổi tối đầu tiên Giang Dữ Miên ở nhà rất hài lòng, cậu chơi với mèo, đọc sách, cùng Tần Hành call video, Tần Hành còn ăn nói khép nép mà dỗ Giang Dữ Miên, nhưng thành ra lại phá hư sự hài lòng của cậu.
Nhưng mà chưa qua mấy ngày Giang Dữ Miên liền bắt đầu đếm ngày, sau khi hai người gặp lại nhau thì chưa bao giờ tách ra lâu như vậy. Một người ở nơi tràn ngập hồi ức lại không gặp được người kia, Giang Dữ Miên cảm thấy cho dù ngồi thế nào cũng thiếu Tần Hành để cậu dựa vào.
Buổi tối thứ mười Tần Hành đi công tác, Tiểu Hoa đang ngủ bên trong ổ mèo, Giang Dữ Miên lấy từ trong tủ lạnh ra chai rượu vang lần trước Tần Hành mở, tự mình rót một ly uống, muốn uống ra một chút hương vị Tần Hành.
Cậu vừa ngồi tại cửa sổ vừa nhìn cảnh đêm bên ngoài, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc mình đọc sách.
Giang Dữ Miên hiểu biết rất ít về chuyện tình dục, kí ức mặt đỏ tim đập duy nhất chính là buổi tối mưa to nọ ở với Tần Hành. Khi cậu nhớ Tần Hành đến mức không khống chế nổi, cậu sẽ tự an ủi như cách đêm đó Tần Hành an ủi cậu, nhờ cao trào sinh lý mà an ủi được lòng mình.
Bất tri bất giác, Giang Dữ Miên đã uống hết ly rượu, hơi nóng, nghĩ đến Tần Hành thì thân thể không tự chủ được cảm thấy trống rỗng.
3.
Mấy ngày nay Tần Hành gọi cho Giang Dữ Miên có thể cảm nhận được tâm tình của cậu không tốt. Ngay sau khi công việc hoàn thành trước thời gian công tác, anh liền về nước trước, ý muốn cho Giang Dữ Miên một niềm vui
Khi Tần Hành mở cửa đi vào, đèn trong nhà đều tắt, nghĩ rằng Giang Dữ Miên đang ngủ, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đang muốn lên lầu lại phát hiện bên cửa sổ có chút động tĩnh.
Tần Hành để túi ở một bên, càng đến gần ghế sô pha đằng sau càng cảm thấy không thích hợp, hình như Giang Dữ Miên đang len lén làm chuyện xấu.
Giang Dữ Miên ôm đệm làm gì đó, còn phát ra một âm thanh nhỏ vụn.
"Miên Miên?" Tần Hành đi qua, bật đèn đọc sách bên cạnh ghế sofa lên, Giang Dữ Miên ngẩng đầu lên, thất kinh nhìn anh.
Giang Dữ Miên mặc đồ ngủ, gò má phơn phớt hồng, bờ môi bị cắn đến đỏ bừng, trong mắt loang loáng ánh nước. Cậu thấy Tần Hành đã về, mặt mũi bèn nhợt hẳn đi. Tần Hành ngồi xổm xuống, anh ngửi được mùi rượu, mỉm cười hỏi Giang Dữ Miên: "Em đang làm gì thế?"
"Không làm gì cả..." Giọng của Giang Dữ Miên mềm nhũn, cậu trừng mắt nhìn Tần Hành, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Tần Hành có khướt mới tin, anh kéo tay Giang Dữ Miên ra nắm lấy không cho động đậy, một tay khác luồn vào quần ngủ của Giang Dữ Miên, mò đến cái đó xinh xinh của cậu, trầm giọng hỏi: "Ở nhà một mình lại thiếu vắng đến mức này?"
Giang Dữ Miên đỏ mặt muốn đẩy Tần Hành ra nhưng bị anh nắm vuốt bộ vị mấu chốt nên cũng không dám động đậy bừa bãi. Tần Hành cúi đầu hôn cậu, hỏi: "Có muốn anh giúp em không?"
Tuy hỏi vậy nhưng tay anh chẳng ngừng lại, Giang Dữ Miên rượu vào đã nóng, giờ lại bị Tần Hành xoa bóp như vậy nên không thể kìm nén được mà bật ra tiếng rên rỉ.
Tần Hành nghe tiếng Giang Dữ Miên mà ngứa ngáy trong lòng, anh đè Giang Dữ Miên xuống nền nhà, cởi quần ngủ của cậu rồi ôm cậu lên ngồi lên trên người mình: "Một mình Miên Miên học hành thế nào vậy? Thực hành cho anh xem chút nào."
Da mặt Giang Dữ Miên mỏng, đương nhiên là không đồng ý, nhưng cậu lại cực kỳ muốn nên đành phải dính trên người Tần Hành cọ cọ anh, nhỏ giọng gọi chồng ơi.
Cách Giang Dữ Miên nũng nịu muốn khen cũng chẳng có gì để khen, nhưng Tần Hành lại ăn một chiêu này của cậu.
Tần Hành bóp lấy eo Giang Dữ Miên, lấy dầu bôi trơn ra từ trong ngăn kéo bàn trà, khuếch trương cho Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên bị men rượu tác động lên, thân thể phản ứng trì độn, cảm giác đau cũng không mãnh liệt, bị Tần Hành dùng ngón tay làm một hồi nhưng cũng không thấy thỏa mãn, tay nắm lấy tính khí cứng rắn nóng bỏng của Tần Hành, muốn quỳ để anh đi vào.
Tần Hành bị Giang Dữ Miên cọ xát cũng rất là gian nan, nhưng lại sợ quá gấp sẽ làm Giang Dữ Miên bị thương, đành phải ôm Giang Dữ Miên đặt trên mặt thảm, ấn lấy chân của cậu, chậm rãi đẩy của mình vào.
Giang Dữ Miên phát ra giọng mũi khó nhịn, thân thể bị đèn đọc sách chiếu vào, phản chiếu ánh sáng trắng muốt mà dâm mỹ.
Lúc mua tại cửa hàng, Tần Hành cố ý chọn tấm thảm có cùng màu sắc với tấm thảm cũ, Giang Dữ Miên như thế này đột nhiên trùng với bạn nhỏ vừa u ám lại vừa ngây thơ thời cấp ba kia, khiến Tần Hành sinh ra ảo giác bọn họ không có bỏ qua nhau nhiều năm đến vậy.
Tần Hành bị Giang Dữ Miên mê hoặc, không ngừng đưa đẩy ở trên người cậu, làm cho Giang Dữ Miên vừa mềm vừa ướt giống như mới vừa được vớt từ trong nước ra, Giang Dữ Miên vịn vai của anh muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, ngẩng đầu tìm kiếm bờ môi Tần Hành.
Tần Hành cúi đầu hôn Giang Dữ Miên thật sâu, lại gọi cậu là Miên Miên.
Nước mắt Giang Dữ Miên từ trong đôi mắt khép hờ, động tác Tần Hành chậm lại, cẩn thận hỏi cậu có phải là bị đau hay không.
Giang Dữ Miên nhỏ giọng nói một câu, Tần Hành không nghe rõ ràng, nhẹ nhàng đỉnh đỉnh Giang Dữ Miên, ghé vào bên tai cậu hỏi: "Em nói cái gì?"
Tần Hành nghe được thì tim nhảy lên một cái, ánh mắt Giang Dữ Miên mềm mại dịu dàng lại đầy tin cậy giống như có thể hòa tan người ta, hay ít nhất cậu có thể hòa tan được Tần Hành. Nhịp tim Tần Hành tăng nhanh, khắc chế để bản thân không bịt kín đôi mắt to xinh đẹp của Giang Dữ Miên, anh đâm vào cơ thể Giang Dữ Miên vừa nhanh vừa mãnh liệt, cúi đầu cắn hôn bờ môi Giang Dữ Miên, ngăn tiếng rên rỉ bên trong miệng của cậu.
Lúc ôm Giang Dữ Miên đi tắm rửa, Tần Hành mới tìm về tần suất nhịp tim bình thường của mình, Giang Dữ Miên đã tỉnh rượu hơn phân nửa nhưng vẫn nhìn Tần Hành không nháy mắt.
Tần Hành để Giang Dữ Miên ngâm mình ở trong bồn tắm, nhìn cậu một hồi, lúc Giang Dữ Miên mặt đỏ tim run muốn nói cái gì để che giấu sự khẩn trương thì Tần Hành mới thở dài một hơi, nói cho cậu biết: "Anh cũng nhớ em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]