"Hai người cộng lại đã quá năm mươi tuổi, anh phải vứt bỏ bảo bối mới khiến cho cậu quay về..."
Máy bay hạ cánh một cái là Tần Hành đến thẳng công ty. Anh đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, quả nhiên Kỳ Dương đang ngồi chơi game trên ghế của anh.
Kỳ Dương cũng nghe thấy tiếng động ở cửa.
"Dm cuối cùng cậu cũng về rồi." Kỳ Dương rút nguồn với ý định xóa dấu vết, đập bàn nhìn Tần Hành: "Tĩnh Tĩnh sắp giết tôi tới nơi rồi, nhiều thế này làm sao tôi ký thay nổi?"
Tĩnh Tĩnh là thư ký của Tần Hành. Trong hai ngày anh tắt máy, cô đã nghĩ rằng ông chủ của mình bị bắt cóc nên liền bí mật tìm đội cứu viện, chỉ thiếu chạy đến Lịch Thành.
Tần Hành cũng không bỏ qua cho hắn, bảo hắn cút khỏi ghế của mình: "Dm cậu để tay chỗ nào đấy?"
Kỳ Dương cúi đầu xuống, nhìn thấy tay mình suýt nữa chạm vào chiếc bút bảo bối Tần Hành xem như mạng sống, trong lòng run rẩy mà đứng lên: "Mời ngài ngồi."
Tần Hành đi qua, trên bàn của anh văn kiện chất cao nửa mét, vậy mà Kỳ Dương hắn cũng có thể ngồi chơi.
Anh mở một bản ra xem, Kỳ Dương ngồi trên ghế sa lông dành cho khách gặm táo, hỏi anh: "Sao lần này cậu lại ở lại Lịch Thành lâu như vậy, chắc không phải là đang yêu đương với ai đâu nhỉ?"
Tần Hành nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nói: "Ừm."
"Dm." Kỳ Dương kinh ngạc: "Thật hay giả vậy?"
Kể từ khi hắn hợp tác với Tần Hành, anh vẫn luôn là một tên cuồng công việc, không gần gũi với nam nữ. Vốn đầu tư ban đầu của công ty đúng là của cha Kỳ Dương, nhưng để quy mô của công ty lớn hơn cả công ty cha hắn như bây giờ thì tất cả đều là công lao của Tần Hành.
Tên Tần Hành này rất quái gở, trong công việc thì rất nghiêm túc sắc bén, nhưng cuộc sống riêng tư của hắn lại bình dị đến nỗi người khác phải sửng sốt.
Anh sống trong một căn hộ đã qua sử dụng rộng chưa đầy 100 mét vuông trong thành phố, và dùng một chiếc Touareg. Tuy đúng là xe tốt nhưng đối với một giám đốc lớn như Tần Hành thì không được tương xứng cho lắm, hơn nữa anh chỉ dùng một chiếc đó.
Trong khi đó em họ của Kỳ Dương chưa tốt nghiệp đại học đã thay đến ba chiếc xe thể thao.
"Trông như thế nào?" Kỳ Dương tới gần, hỏi Tần Hành: "Có ảnh không?"
Tần Hành không nói nhảm với hắn, để bút máy sang chỗ khác, ký mấy chữ trên văn kiện rồi đưa đến trước mặt Kỳ Dương: "Giúp tôi đưa cho Thích Tĩnh."
Kỳ Dương vò đầu bứt tai muốn biết nhưng việc kiếm sống của hắn quan trọng hơn cho nên đành bất đắc dĩ ra khỏi văn phòng, không dám quấy rầy công việc của Tần Hành. Nếu không Tần Hành lại đổ trách nhiệm lên đầu hắn thì tiêu.
Tần Hành mất thêm một ngày nữa để xử lý hết công việc, còn mấy công trường và nhà máy muốn đi kiểm tra thì sắp xếp vào ngày tiếp theo.
Trong lúc đó anh vẫn không ngừng quấy rối Giang Dữ Miên. Anh bảo Thích Tĩnh tìm cho anh mấy trăm nghìn câu chuyện cười. Sau khi xem hết một phần bảng báo cáo liền gửi cho Giang Dữ Miên một cái.
Lúc đầu Giang Dữ Miên còn cười ha ha ha, mấy lần sau thì trả lời: "Em đang làm việc." Thấy Tần Hành vẫn không ngừng gửi, cậu liền gọi điện thoại, nói Tần Hành đừng gửi nữa.
Tần Hành vừa nghe điện thoại của cậu liền nhỏ giọng gọi cục cưng, Giang Dữ Miên ngay lập tức nghẹn họng.
"Miên Miên?" Tần Hành không nghe thấy giọng của cậu, liền hỏi: "Em sao thế?"
"Anh không thể lúc nào cũng gửi tin nhắn cho em được." Giang Dữ Miên nhỏ giọng nói: "Em đang làm việc."
Tần Hành nghiêm mặt: "Hồi trước lúc anh đang học em cũng nhắn tin cho anh mà."
Giang Dữ Miên im lặng, một hồi lâu sau mới nói: "Nếu anh cứ như thế thì hai tuần em cũng không xong nổi việc được đâu."
Tần Hành lập tức ngừng việc quấy rối cậu, để Giang Dữ Miên cố gắng làm việc.
Hai ngày sau lúc tan việc, Tần Hành đi đến phòng làm việc của Kỳ Dương gõ cửa. Kỳ Dương đeo cặp mắt kiếng đang nhìn thiết kế, ngẩng đầu hỏi Tần Hành chuyện gì.
"Ngày mai tôi đi Lịch Thành." Tần Hành nói: "Chuyện của công ty cậu sẽ phải xử lý nhiều hơn một chút."
Kỳ Dương không thể nào tin vào tai của mình. Tên cuồng công việc Tần Hành này thay đổi rồi, hắn dám trốn việc đi gặp tình nhân??? Đằng sau thành công cả về sự nghiệp và tình yêu của anh chính là người bạn thân đầy anh dũng Kỳ Dương đã phải làm việc ngoài giờ đến hộc máu.
Kỳ Dương nói: "Rốt cuộc là cậu giấu tên tiểu yêu tinh nào ở Lịch Thành? Để tôi bảo Tĩnh Tĩnh đi đánh chết cô ta."
Tần Hành ôm cánh tay nhìn hắn, mỉm cười.
Lâu lắm rồi Kỳ Dương không thấy Tần Hành cười dịu dàng như thế, hắn bỗng nhiên thông suốt, thốt lên: "Giang Dữ Miên à?"
Tần Hành không cười nữa, nhìn Kỳ Dương.
"Thật sự là Giang Dữ Miên sao?" Kỳ Dương ngây dại, sau một lát hắn xua Tần Hành: "Cút đi cút đi, rốt cuộc cũng không trông cậy được vào cậu."
"Một thời gian nữa em ấy sẽ về đây." Tần Hành không đi, hăng hái nói thêm.
"Cậu ấu trĩ vừa vừa thôi!" Kỳ Dương mắng anh: "Bộ cậu mù hay sao mà không thấy tôi đang phải tăng ca hả?"
Tần Hành bảo hắn cố lên rồi không thèm quay đầu lại mà đi xuống lầu, lái xe đến sân bay.
Anh đã cầm chìa khóa nhà của Giang Dữ Miên, đêm nay chuẩn bị đi kiểm tra cậu đột xuất. Khi đến nơi đã gần mười giờ tối, Giang Dữ Miên đã đi ngủ rồi. Tần Hành mở cửa đi vào, bên trong không có ánh sáng làm anh tưởng Giang Dữ Miên không có nhà. Lúc Tần Hành gọi điện thoại cho cậu thì điện thoại đang sạc ngoài phòng khách sáng lên. Tần Hành tranh thủ nhéo nhéo cậu, nhẹ nhàng sờ vào Giang Dữ Miên đang nằm trong phòng.
Khi ngủ Giang Dữ Miên có thói quen bật đèn ngủ. Cậu rất thích ngủ trên gối lông nhung mềm, lúc ngủ trông cậu rất nhu thuận, nửa gương mặt đều chôn trong gối.
Tần Hành ngắm Giang Dữ Miên một hồi, muốn chạm vào mặt cậu, nào ngờ đầu ngón tay vừa đụng cậu một cái cậu đã tỉnh giấc.
Mắt Giang Dữ Miên nửa mở tưởng mình đang mơ, nhìn Tần Hành rất lâu mới nhẹ giọng gọi tên anh: "Tần Hành?"
Tần Hành lại gần hôn cậu một cái.
Giang Dữ Miên ngồi dậy: "Sao anh lại ở đây?"
Tần Hành ngồi ở mép giường, nhìn bạn nhỏ này tuy không còn là trẻ con nhưng tóc tai vẫn bù xù, đôi môi đỏ hồng, trông vẫn còn buồn ngủ. Giang Dữ Miên chờ anh ở nhà trong giấc mơ trông cũng như thế này.
"Không gặp em anh không yên tâm." Tần Hành giúp cậu vuốt tóc.
Thật ra anh đâu chỉ không yên tâm, vẫn chưa đem được Giang Dữ Miên về thành phố S thì anh ăn không ngon ngủ không yên.
Tần Hành làm việc từ xa ở Lịch Thành trong ba ngày. Khi Giang Dữ Miên kết thúc công việc của cậu, còn chưa kịp lãnh tiền lương tháng đó đã bị Tần Hành đem về thành phố S.
Thấy Giang Dữ Miên luyến tiếc cái nhà cây cho mèo mà cậu tự tay trang trí, Tần Hành liền giúp cậu tháo nó ra rồi nhờ chuyển phát nhanh về.
"Căn hộ kia của anh không thể nuôi mèo được." Tần Hành và Giang Dữ Miên cùng xuống dưới bãi đỗ xe: "Em xem có muốn đổi nhà không?"
"Nhà anh ở chỗ nào?" Giang Dữ Miên cảm thấy kỳ quái, Tần Hành giàu như thế sao lại không nuôi nổi một con mèo.
Tần Hành không trả lời cậu, lái xe về phía thành phố. Giang Dữ Miên vô cùng quen thuộc với đường xá ở đây nhưng bây giờ lại có chút lạ lẫm. Cậu nhìn cảnh đường phố từ ngoại ô đến trung tâm thành phố, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Giang Dữ Miên nắm chặt thành ghế, trong lòng căng thẳng đến hoảng loạn cả rồi.
Tần Hành lái vào tiểu khu bên cạnh trường cấp 3 của Giang Dữ Miên. Anh tìm chỗ đậu xe để dừng lại rồi giúp Giang dữ Miên mở dây an toàn, lại mở cốp phía sau đề hành lý, đưa cậu trở về căn hộ mà anh và cậu đã từng thuê.
Khi thang máy đến tầng 27, anh móc chìa khóa ra mở cửa phòng.
Bên trong cái gì cũng không thay đổi.
Chiếc đệm da lộn màu xám mà Giang Dữ Miên mua khi đi siêu thị nội thất; cái bàn cậu đã đưa Tần Hành đến IKEA để mua được anh tự tay trang trí; chiếc ghế sofa do người chủ cũ để lại; cái lan can cầu thang thiếu góc; bộ màn cửa quê mùa mà Giang Dữ Miên luôn muốn đổi nhưng vẫn chưa làm vì cậu quá lười.
Tất cả mọi thứ đều trông rất cũ kỹ bởi vì Tần Hành chưa từng sửa lại dù chỉ một chút.
So với cậu, anh còn cứng đầu hơn rất nhiều. Tần Hành mang trên mình gai nhọn, cố chấp ở lại nơi cậu từng ở, bảo vệ từng tấc đất ở đây, giống như Giang Dữ Miên chưa hề rời khỏi nơi này.
Trong lúc Giang Dữ Miên đứng ngẩn ngơ trước cửa, Tần Hành đã xách hành lý cậu vào, đặt trên bệ nhỏ dưới cầu thang. Anh quay đầu lại hỏi Giang Dữ Miên: "Em còn đứng ngốc ở đó làm gì?"
"Em không xài đệm dùng ba năm rồi đâu." Giang Dữ Miên đi vào, nói không đầu không đuôi.
Tần Hành gật đầu: "Ngày mai anh sẽ đưa em đi mua cái mới."
Giang Dữ Miên còn nói: "Cũng không quá nhỏ."
"Cái gì?" Tần Hành giúp Giang Dữ Miên mở va li, cùng lúc phát ra một tiếng "cạch" cho nên không nghe rõ lời cậu nói.
"Phòng cũng không quá nhỏ." Giang Dữ Miên nói: "Em cảm thấy rất được."
"Thế thì tốt." Tần Hành đồng ý với giải thích của Giang Dữ Miên. Anh đi qua kéo màn cửa, cảnh tượng về đêm của thành phố S còn sáng rực rỡ hơn cả những ngôi sao trên bầu trời. Ánh đèn xe trên cao chiếu lướt qua dòng sông nên có thể thấy được bên kia bờ sông một biểu tượng mới. Đó là một vòng đu quay lớn nhất Châu Á.
"Cái đó mới có gần đây." Giang Dữ Miên chỉ vào cái đu quay kia nói: "Trước kia không có."
Tần Hành nói: "Nó được xây dựng cách đây ba năm."
"Có phải logo của công ty anh ở trên chiếc mâm tròn đó không?" Giang Dữ Miên tinh mắt nhận ra logo có nghĩa là "Quần sơn diên miên, tứ quý thường thanh" hỏi Tần Hành: "Cái đó là công ty anh xây sao?"
"Là chồng em xây." Tần Hành ôm cậu từ phía sau, dán bên tai Giang Dữ Miên mà nói.
"Rất đắt sao?" Giang Dữ Miên quay đầu nói với Tần Hành: "Đồ nhà giàu mới nổi ngốc nghếch."
Tần Hành bị nhà giàu chân chính mắng là nhà giàu mới nổi, tức giận cười cười: "Bạn học Giang Dữ Miên, xin chú ý từ ngữ của em."
Giang Dữ Miên không lên tiếng, quay người lại, muốn ôm mặt đối mặt với anh. Tần Hành trực tiếp ôm lấy Giang Dữ Miên, đè lên sô pha, cởi áo giúp cậu rồi tự cởi áo sơ mi của chính mình: "Miên Miên, em có biết thứ anh muốn làm nhất lúc vừa mới vào là gì không?"
Thân thể Giang Dữ Miên trần truồng nên rất lạnh, cậu co rúm lại hỏi anh: "Là gì?"
"Muốn làm em từ cửa..." Tần Hành dán lên lỗ tai cậu, nói từng chữ một với Giang Dữ Miên: "...Làm đến trên lầu."
Giang Dữ Miên muốn khóc.
Tần Hành sắp làm cậu hỏng luôn rồi. Giang Dữ Miên cứ tưởng anh nói đùa, không ngờ Tần Hành thật sự muốn làm cậu từ dưới lầu lên trên. Chân Giang Dữ Miên quấn chặt eo của Tần Hành, còn phía dưới thì đang ngậm lấy thứ của anh.
Tần Hành dễ dàng nâng Giang Dữ Miên lên, từng chút từng chút đi lên cầu thang. Mỗi một bước đi, trọng lượng toàn thân Giang Dữ Miên đều dồn trên người Tần Hành khiến cái đó đi vào càng sâu. Giang Dữ Miên cảm thấy mình sắp bị Tần Hành đâm xuyên, phía dưới bị anh mài đến đau rát, còn rất trướng và ngứa. Giang Dữ Miên cắn môi, nước mắt chảy ròng ròng nhưng Tần Hành như không nhìn thấy, tiếp tục nâng Giang Dữ Miên lên rồi lại thả xuống. Giang Dữ Miên thật sự chịu không nổi, lại gần người Tần Hành hôn anh một cái âu yếm: "Thả em... Xuống đây đi."
Dương vật chôn trong người lại nóng lên mấy phần.
"Chẳng phải em nói khóc không đáng yêu sao?" Tần Hành dường như không nghe thấy, đặt Giang Dữ Miên ở trên bậc thang mà chuyển động nhanh hơn làm phía trước của cậu chảy nước, áp vào bụng dưới Tần Hành. Anh làm một hồi mới buông Giang Dữ Miên xuống, lật người cậu lại, để Giang Dữ Miên nằm trên bậc thang, ấn eo cậu từ đằng sau bắt đầu làm.
Một tay Giang Dữ Miên đặt trên cầu thang, một tay vịn cái cột La Mã. Tần Hành đâm vừa nhanh vừa mãnh liệt làm cậu quỳ trên tấm gỗ cứng, đôi mắt nhìn vào hư không mà khóc thút thít cầu xin anh tha thứ: "Chậm một chút..."
Tần Hành nghe Giang Dữ Miên nói liền ưỡn người một cái bất động. Giang Dữ Miên thở dốc một hồi, phía sau lại có chút ngứa ngáy, quay đầu nhìn Tần Hành, nhỏ giọng nói: "Cũng đừng không động mà."
Tần Hành nhìn cậu chằm chằm. Giang Dữ Miên có linh cảm anh sẽ ăn sạch sẽ cậu trong giây tiếp theo. Quả nhiên, Tần Hành lại vỗ vỗ cái mông của cậu: "Miên Miên, em trèo lên trên đi."
Nước mắt Giang Dữ Miên lại tuôn ra, cậu đáng thương nhìn Tần Hành. Nhưng Tần Hành không có ý định bỏ qua cho cậu, anh nhẹ nhàng đỉnh cậu từ phía sau: "Bò lên."
Giang Dữ Miên đành phải dùng cả tay chân từng chút từng chút mà leo lên bậc thang. Sau mỗi một bước bò của cậu, Tần Hành giống như cổ vũ mà dùng sức đâm cậu một chút khiến Giang Dữ Miên cảm thấy vừa oan ức lại dễ chịu. Cậu bò lên mấy bậc liền tan thành một vũng nước, rốt cuộc không còn khí lực, đành phải lại quay đầu gọi Tần Hành: "Chồng ơi, em bò không được nữa."
"Miên Miên, cái này chỉ có mấy bậc thôi." Tần Hành ấn cậu di chuyển, anh nhìn dương vật đỏ tía của mình đang ra ra vào vào giữa cặp đùi trắng như tuyết của Giang Dữ Miên: "Nếu em leo được lên, đêm nay anh sẽ bỏ qua cho em."
Giang Dữ không còn cách nào, đành mềm nhũn mà leo lên hai bậc. Càng ngày Tần Hành đâm càng mãnh liệt khiến cho thần trí cậu trở nên mơ màng. Giang Dữ Miên chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Tần Hành lật lại, bế lên, đỡ trên tường mà làm cậu.
Giang Dữ Miên ở bên cạnh vừa khóc vừa lên án anh: "Em chưa... Leo xong mà..."
Tần Hành hôn vụn vặt lên mặt cậu: "Lần này Miên Miên thua, tí nữa sẽ bò lại."
Cả người Giang Dữ Miên mềm nhũn mặc Tần Hành làm, bị anh bắt bò lên mấy lần. Trưa ngày hôm sau, sau khi Giang Dữ Miên tỉnh lại, cả người yếu ớt lấy điện thoại ra, lên mạng tìm số điện thoại của công ty trang trí, tuyên bố muốn đem cái này cầu thang dơ bẩn này phá đi.
Đương nhiên là cậu không tìm được. Tần Hành rút điện thoại trong tay cậu vứt xuống đất, để cậu ngủ cùng anh thêm một lát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]