“Nhanh lên nào anh Quân, để tên kia thấy thì chúng ta không kịp chuồn đi nữa đâu!”
“Anh đang cố đây….Bỏ thêm đống này nữa là…xong!”
Phong Quân cố gắng dùng hết sức bình sinh để hết đồ dùng sau cốp xe, cậu đời nào lại ngờ tới việc Liễu Như lại cũng quên đồ đạc ở nhà, còn là thùng cứu trợ ở bệnh viện nữa chứ.
Nó năng đến nỗi muốn gãy lưng rồi, nếu không phải có thêm ba người tới giúp đỡ nữa thì biết lúc nào mới có thể chất lên hết đây.
Cậu cuối cùng cũng có thể lết thân lên ghế sau ngồi, trực tiếp đánh luôn một giấc ngủ ngắn mặc cho Nhiếp Lan ngồi ở ghế phụ kêu gọi nhiều lần.
“Tiểu thư, giờ chúng ta nên xuất phát tới đâu ạ?”
“……Tới chỗ làm việc của Nhiếp Phong đi, tài liệu cần đưa cho cha quan trọng hơn.”
Tài xế nhanh chóng lái xe rời đi, Nhiếp Ân ngồi trên thư phòng nhìn xuống bóng dáng cậu rời đi, không khỏi cảm thấy tủi thân.
Dahao cũng biết thiếu gia nhà bà đang nghĩ gì trong đầu, nhưng nếu xem tình hình hiện tại thì có lẽ khả thi trong việc chữa bệnh. Nếu như thật sự không được, bà cũng không thể nào nhắm mắt buông xuôi.
“Thiếu gia, chúng ta nên xử lý công việc tiếp thôi. Nếu như lão gia quay về trong tối nay nhìn thấy những tập tài liệu chưa được xử lý này, ông ấy chắc hẳn sẽ buồn lắm.”
Nhiếp Ân chậm rãi viết trên cuốn sổ tay, ánh mắt vẫn không khỏi đượm buồn….
[Cháu biết rồi, cháu sẽ cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chom-no-trong-ang-mua/3446492/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.