Chương trước
Chương sau
“Mấy đứa, mẹ có đem cơm hộp nhiều tầng đây, chúng ta cùng ăn trưa nào.”

“Căm ơn dì nhiều, tụi con xin phép ăn sạch sẽ nó ~.”

Nam Tuyết không kiêng nể ai liền nhanh chóng cầm luôn hộp cơm chạy một mạch xuống khu nghỉ ngơi, phân phát cho mọi người đang nghỉ ngơi ở đấy.

Liễu Như đương nhiên không phải không biết, vì cô bé này là bạn thửo nhỏ của Nhiếp Lan nên tính tình thế nào cô cũng không cố chấp làm gì, thay vào đó cô lại có thể tận hưởng bữa ăn bên ngoài thân mật với chồng cô rồi.

“Anh ơi, chúng ta cùng nhau ăn cơm….”

Nhưng đáp lại cô chính là Nhiếp Phong ngồi chăm chú làm việc với laptop để trên một bên ghế khán đài.

*Bang*

“……HÔM NAY ĐI CHƠI MÀ ANH TOÀN ĐEM CÔNG VIỆC RA LÀM LÀ THẾ NÀO HẢ!”

…——————————…

Bên trong khu vực nghỉ ngơi dành cho người tham gia trượt băng.

“Nó ngon quá, dùng lời cũng không thể diễn tả được mà.”

“Hộp này có 3 tầng là do anh Quân nấu đấy, thử chiêm ngưỡng tài nghệ nội trợ của anh ấy đi.”

“Em gái, chị rất ngưỡng mộ. Chẳng bù cho anh trai chị, ổng toàn lười chảy thây ra thôi, nhìn muốn đồ sát tới nơi rồi.”

Năm người ngồi trên ghế khán đài nhìn sân trượt băng trống vắng, tận hưởng những tầng cơm khác nhau từ hộp cơm tầng, đương nhiên vị ngon của Liễu phu nhân làm ra không ai chê bai hay than trách, thậm chí còn khen lấy khen để.

Họ còn ăn thử món gà ướp của Phong Quân, Nam Tuyết và Phi Hạ đều không thể nào không giơ ngón tay cái lên biểu thị rằng nó rất là ngon.

“Quân ơi, sao cậu lại trở thành anh của Lan Lan vậy? Làm anh ruột tớ, tớ còn dám sút quản gia ra ngoài nữa là……”

“Muội muội, chị muốn thuê cậu ấy trọn năm, giá cả em cứ việc đưa ra, chị đây trả tất trong ngày hôm nay.”

“Anh ấy không phải là đồ vật. Muốn xin thì nên hỏi người đang kè kè với ảnh kìa.”

Hai người lại quay sang nhìn Nhiếp Ân đang xù lông cảnh cáo hai người bằng ánh mắt không thuận ý với ý kiến của họ, thậm chí còn ôm chặt lấy cánh tay cậu như muốn nói “Muốn cướp người thì có ngon qua đây đi!”.

“Em thấy không đúng lúc lắm…”

“Bỏ đi, chị Phi. Hai người này lúc nào cũng dính với nhau từ nhỏ rồi, em cảm thấy như em chỉ là người thừa….”

Nhiếp Lan cúi đầu ăn lấy một miếng sườn sụn, ngẩng đầu lên thì hai người kia bất ngờ áp mặt gần với cô làm suýt nữa đánh rơi luôn cả hộp cơm.

“Kể cho tụi chị nghe về sự tích của hai người kia với!”

“…… Ngừoi ta nói, hóng chuyện luôn là bản năng của mọi người là không sai….”

*Xoẹt!*

Cô định nói thì tiếng trượt băng ở phía khác vang từ sân trượt, cả ba đều nhìn xuống thì thấy một nhóm 4 người đang trượt ở đấy lúc nào. Nhưng cũng vì không quen biết với bọn họ, nên đã nhanh chóng lờ đi như không có gì quan trọng hơn bây giờ.

Phong Quân mãi dỗ được Nhiếp Ân chịu tiếp tục ăn hộp cơm thì cậu mới có thể ăn uống một cách thoải mái, tiếng trượt băng ở phía dưới cũng chú ý đến tai của cậu, tò mò nhìn ra một chút.

Cũng như Nhiếp Lan, nếu không phải là người quan trọng gì thì cũng chẳng đáng bận tâm tỡi nhưng nốt ruồi trên cổ đối phương cùng với mái tóc nâu đặc trưng ấy, lại bỗng nhiên chợt nhớ tới một người.

“Đây không phải là…cô gái gửi thư cho mình 2 năm trước đó sao…”

…—————————…

Mặt khác, cô gái trượt dưới sân băng có kỹ thuật không thua kém với bạn cùng khoá nào, những người đi cùng cô đều vỗ tay cho kỹ thuật trượt băng ấy.

“Cậu tuyệt vời lắm đấy, Khoa Như. Nếu cứ như thế thì cuộc thi sắp tới có khả năng, khả năng cậu sẽ giành chiến thắng đấy….”

“Khoa Như là nữ thần của tôi!”

“Đủ rồi mà mấy cậu, tớ nghĩ vẫn còn nhiều người giỏi hơn tớ nữa mà….”

Khoa Như vội vàng xua tay phủ nhận hàm ý rằng bản thân mình giỏi hơn những người cùng tuổi khác rất nhiều. Nhưng ước mơ của cô chính là vũ công trên sân băng này, cô mới có đủ tự tin bỏ ra ngày đêm để rèn giũa từ đầu.

Cô định phớt lờ họ và tiếp tục trượt băng, lại thấy hình bóng quen thuộc của đối phương phía đối diện, cô lại không dám trượt tiếp.

“Phong….Phong Quân? Đó là cậu?”

“……Cậu là, người gửi thư cho tôi 2 năm trước?”

Khoa Như thấy dáng vẻ ngây thơ ấy của cậu, có chút không nhìn nổi mà phì cười một chút. Cô nhẹ nhàng trượt tới chỗ cậu, nhóm bạn thấy vậy cũng sửng sốt không kém.

“Cũng đã lâu rồi nhỉ, cậu ngày càng cao hơn rồi. Tớ là Khoa Như, là người gửi thư cho cậu đấy.”

“….Đúng rồi nhỉ? Không ngờ, cậu vẫn còn để ý tới mức này…”

“Vậy cậu, nghĩ thế nào….”

“Lou nhà tớ lỡ xé nó mất rồi, nội dung tớ cũng chưa kịp đọc. Giờ mới thấy áy náy, nên cho tớ xin lỗi trước.”

“…….”

Khoa Như, mày vừa mới nghe thấy….

Thư tình của mày, đã bị chó gặm ư?

*Crack…*

Nội tâm cô trong thân tâm đã bị tan vỡ một khắc, nước mắt cô đã tuôn ra bên ngoài như thể chẳng muốn luyến tiếc gì với cuộc sống này.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô, chưa từng có nỗi đau nào có thể giằng xé được cô cho tới hôm nay…

Tưởng lai trong mọng giữa Phong Quân và cô, đã bị tan tành chỉ vì một con chó……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.