“Quân nhi, con nói là sẽ tham gia cuộc thi nghệ thuật trên sân băng?”
“Con cân nhắc cũng lâu rồi, nên lựa chọn cuối cùng của con là sẽ tham gia. Nếu như mẹ rảnh, vậy có thể cùng……”
“Không cần bàn, mẹ chắc chắn sẽ đi xem con khiêu vũ rồi. Nghệ thuật có nhiều loại, nhưng khiêu vũ đối với mẹ vẫn là một điều rất lôi cuốn!”
Liễu Như làm sao còn có thể không quan tâm tới những sự kiện thế này chứ, huống gì Phong Quân là người giành được nhiều giải nhỏ và lớn về đây nữa mà.
Cô cũng từng bảo Phong Quân là hãy chú ý tới sức khỏe của mình, nhưng đối với người sống một mình nhiều năm ở nơi cũ thì nó hoàn toàn không có gì là đáng lo ngại cả.
Có lần cô đưa Phong Quân đi khám tổng sức khỏe một lần, tất cả thông số đều hoàn toàn bình thường.
Nhưng lúc lấy van ở tĩnh mạch, cậu ấy vẫn như bao người khác, chính là sợ mũi nhọn của kim tiêm….
Nhớ lại cảnh tượng đó, cô lại hoài niệm tới bóng dáng cậu nằm sau trên bệnh viện lần đầu tiên.
Dáng người nhỏ bé, thiếu sức sống, nhưng tinh thần lạc quan và ý chí mãnh liệt lại giúp cậu sống đến lúc ấy.
Cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, tất cả mọi thứ đều như thể chỉ là một dòng chảy trôi qua trong tâm trí cô, vẫn còn nhớ in.
Cũng đã nhiều lần trở về cô nhi viện với Phong Quân, nhưng lúc tâm sự thì cô chỉ thẫn thờ nhìn cậu nói chuyện một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chom-no-trong-ang-mua/3430776/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.