Phong Quân đang định đứng dậy, nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai, lưng cậu giống như có vật gì đó nặng nề đè lên người, như thể chỉ cần nhích một cái thôi cột sống sẽ bị bẻ làm đôi.
“Ân Ân……Hình như tớ không ổn lắm……”
[…… Lưng cậu bị gì hả?]
“Giống vậy. Bây giờ tớ không đứng lên được, cậu….trườn ra ngoài giúp tớ xem được không…?”
[Cậu muốn tớ làm thế thì cũng……]
Cậu đành phải chịu đựng mà hét lên, quản gia gần nhất với vị trí của họ nghe thấy tiếng hét thất thanh vội vàng tới nơi.
Cô ấy thấy tình huống nửa khóc nửa cười này, thật sự không biết nên ứng phó thế nào nữa mất.
“Thiếu gia……ngài cần phân phó….gì không……?”
[Bớt cười lại và giúp tôi xem Quân Quân có vấn đề gì không, sao cậu ấy không đứng lên được.]
“Tôi….tôi đã hiểu….”
Cô ấy nhẹ nhàng tiếp cận phía sau lưng, nhấc Lou đang nằm thảnh thơi từ nãy đến giờ, và để nó xuống một góc xa nào đó. Nhà này đã vui giờ lại càng vui thêm, lựa chọn làm việc ở đây của cô đúng là không sai lầm mà.
“Đã xong rồi, thiếu gia. Chỉ là có vật nặng đè lên lưng cậu ấy thôi, không nghiêm trọng gì cả.”
[Xong rồi đấy, cậu mau đứng dậy đi, tớ đang cảm thấy ngượng rồi……]
“Được rồi, tớ sẽ đứng dậy……”
*Crack*
“………”
Tiếng vang xé trời phía cột sống, Phong Quân trong thoáng chốc đều tái mặt không thôi, cả Nhϊếp Ân lẫn nữ quản gia đều toát mồ hôi không ngừng.
“Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chom-no-trong-ang-mua/3429793/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.