Tài xế vẫn chưa kịp tới nơi vì đang trong thời gian cao tốc, ba người kiếm một ghế dài bên ngoài đường ngồi chờ đợi. 
Nhϊếp Lan kéo Nhϊếp Ân ra một bên nói chuyện riêng, Phong Quân vì không có ai ở bên cạnh nói chuyện cùng nên hiện tại ngoài ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt ra, chẳng thể biết được bản thân mình nên làm gì nữa. 
Lần này cậu đã tự mình hiểu nhầm ý tốt của người ta, dẫn đến việc Nhϊếp Lan còn phải kéo cả cậu và Nhϊếp Ân cố ý rời đi sớm, nghĩ tới đây lại tự thân trách bản thân mình đúng là một kẻ quá vô dụng…. 
“Mình rốt cuộc nên làm sao đấy chứ….” 
“Cứ như thế này, mọi người sẽ ghét bỏ mình như trước đây nữa sao……” 
Càng nghĩ càng tự trách, không nhịn nổi mà rơi lệ một mình. 
Phía khác, Nhϊếp Lan đang chất vấn Nhϊếp Ân tại sao lại để người ta đi một mình trong khi họ còn là lần đầu tới đấy, lỡ lạc mất thì ai gánh chịu nổi trách nhiệm. 
“Anh đúng là……hậu đậu hết nói nổi! Tại sao để người ta đi một mình vậy chứ, cả anh và em đều tới nơi này lần đầu đấy!” 
[Nhưng mà cậu ấy cũng đâu cần anh đi cùng, ai ngờ lại xảy ra chuyện này……] 
“Ugh……” 
“Em không thể nào nói chuyện với anh nổi rồi. Tốt nhất anh nên tìm cách dỗ anh Quân đi, bằng không chuyện này nói tới mẹ thì anh tự chịu hậu quả đi.” 
Cô ngoảnh mặt lại ra phía bên ngoài, mặc kệ Nhϊếp Ân vỗ vai cô đến mức đau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chom-no-trong-ang-mua/3429790/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.