“Ân….Ân….?”
Phong Quân vẫn còn muốn cựa mình đứng dậy, trong ánh mắt gần như muốn từ bỏ cuộc giao đấu này lại loé lên một tia hạnh phúc, khi chứng kiến Nhϊếp Ân đứng ra trước mặt bà ngăn cản lại, thậm chí cậu còn nghe được giọng nói của đối phương nhất quyết không tiếp tục chuyện này nữa.
Rõ ràng là cậu ấy chưa bao giờ cất lên một lời nào hay một chữ vì câm bẩm sinh, hôm nay lại vì cậu….
Đã tự mình nói ra một cậu - điều cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới việc Nhϊếp Ân có thể làm được.
“Ân Ân….Giọng cậu…thật ấm áp…..”
Cậu cũng không chịu đựng nổi sự hành hạ về tinh thần quá lâu, cặp mắt cũng dần buông xuống đi, cơ thể cũng dần lỏng lẻo vì sức lực đã không còn, Nhϊếp Ân vội quay sang nhìn cậu thi lúc đó cậu đã trụ không nổi nữa, vội vàng bế cậu ấy lên chạy về phòng, cùng với hai hàng nước mắt đọng lại trên khuôn mặt đối phương.
Dahao cũng chuẩn bị sẵn hộp cứu thương để chữa trị cho cậu tại đây, ai ngờ thiếu gia lại đem cậu về phòng chỉ vì muốn tránh xa bà chứ, nên cũng chẳng còn cách nào ngoài việc phải gọi điện cho bác sĩ tư nhân.
“Quản gia trưởng, chuyện này…..”
“Báo với lão gia và phu nhân đi, nếu như họ có nói tôi phải chịu hình phạt gì, tôi cũng chuẩn bị tinh thần đối mặt với nó rồi.”
“Nhưng mà, dẫu thế nào…..”
“…. Cứ làm theo đi, đừng nên cãi lời ta.”
Bà không biết bây giờ bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chom-no-trong-ang-mua/3429783/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.