Từ lúc đó, hai người lại dần trở nên thân thiết hơn, những cái hôn môi với nhau cũng hoàn toàn quen thuộc hơn. Nhiếp Ân cũng chịu xuống tắm dưới hồ một lần, nhưng lại vì sợ bị chìm nghỉm nên lúc tắm vẫn luôn ôm chặt Phong Quân không rời.
“Ân Ân, độ cao nước hồ ở đây cạn mà, chẳng lẽ nào…..”
Nhiếp Ân lắc đầu biểu thị rằng mình không sợ nước chút nào, nhưng cảm giác khi hạ thân của hai người cứ cọ xát với nhau lại khiến cậu cảm thấy có khó xử rất nhiều.
Cứ như thế này chắc hẳn bản thân sẽ tắm lâu hơn dự kiến của mình mất……
Đến tối thì hai người lại không nằm hai phía khác nhau, đã trực tiếp trở thành ôm nhau nằm ngủ để chống lại cái lạnh của ban đêm.
Nhưng Phong Quân vẫn cảm thấy khó ngủ, vì mỗi khi Nhiếp Ân lại cọ cọ sống mũi vào ngực cậu, trái tim lại đập nhanh hơn nhiều nhịp so với thường quy. Đẩy người ta ra chút thì lại không được vì lực ôm quá mạnh, còn tách ra thì lại không chịu nổi được cái lạnh.
Hướng nào cũng đều là bất lợi cho cậu cả, nên lựa chọn duy nhất lúc ấy chính là cam chịu và coi bản thân như một khúc gỗ lớn mà ngủ thôi.
...————————...
Ba tháng sau đó, ở sân trước cô nhi viện lại xuất hiện một chiếc xe màu đen không rõ danh tính, Phong Quân và Nhiếp Ân đang hái táo cách đó không xa nghe thấy tiếng động cơ liền bỏ dở công việc, nhanh chóng chạy ra xem tình hình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chom-no-trong-ang-mua/3429771/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.