“Lần đầu tiên cậu ấy trao cho tôi một nụ hôn trên môi, cũng chính là vào khoảnh khắc những giọt mưa khẽ chạm vào chiếc ô này….”
“Từ ấy, trong trái tim tôi đang dao động vì người trước mặt này, tôi đã biết tình yêu đẹp đẽ và độc nhất như thế nào….”
...—————————...
Phong Quân từ trên núi hái các loại cây ăn quả có thể ăn được cùng với những cây nấm có thể đem trồng về, biểu cảm của cậu rất hứng hở vì cậu đã kiếm thêm được bữa tối cho ngày hôm nay.
Cộng với số thảo dược cậu đem trồng từ tháng trước, có thể chữa trị những vết thương nhỏ trên người cậu.
“Chừng này cũng đủ rồi, nên quay về với….”
“Bản thân tôi thôi…..”
Phong Quân xách lấy rổ tre cậu tự mình đan lên, quay trở về nơi ở duy nhất của cậu tại nơi đất khách trên núi cao.
Ở một cô nhi viện bị bỏ hoang trên núi, xung quanh đều bề bộn khắp nơi, mái nhà cũng dần bong tróc đi một mảng gạch, cây cối cũng đều dần héo đi ngoài những cây cổ thụ lâu bền.
Giữa khoảng trống đầy sự tình lặng và không một chút bóng người hay thứ gì lưu đọng lại, chỉ còn mỗi mình Phong Quân sống tại đây suốt 3 năm trời, cùng với nỗi cô độc dài dẵng có thể đếm được bằng từng giờ từng phút.
Vốn dĩ cậu chính là một đứa trẻ mồ côi, bà sơ đã từng ở đây nói với cậu rằng bà đã nhặt được cậu vào một ngày trời đổ mưa, ở chính cửa lớn này. Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chom-no-trong-ang-mua/3429765/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.