Cô bước vào chiếc xe, cảm nhận được không khí căng thẳng và tĩnh lặng. Cố Dạ Hàn ngồi đối diện, ánh mắt anh lạnh lùng và tập trung, không có một lời nào phát ra. Trước khi xe bắt đầu di chuyển, anh đưa cho cô một chiếc tai nghe nhỏ gọn.
- Liên lạc với tôi.
- Nếu có gì bất thường, phải thông báo ngay, anh nói với giọng điệu nghiêm túc.
- Cẩn thận, đừng để lộ vị trí.
Cô nhận lấy chiếc tai nghe, gật đầu một cách dứt khoát. Một phần nào đó trong lòng cô cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cô hiểu rõ sự cần thiết của chúng.
Trong công việc này, mọi thứ đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng và bất kỳ sơ suất nào cũng có thể dẫn đến thất bại.
Xe bắt đầu lăn bánh. Đoạn đường dài và yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ vang vọng trong không gian. Cổ Dạ Hàn dường như không có ý định nói chuyện thêm, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, quan sát tình hình xung quanh.
Một lúc sau, họ đến nơi. Một khu vực cao, vắng vẻ, được bao phủ bởi những I núi bao quanh. Cảnh vật ở đây khá tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của gió thổi qua những cành cây. Đây là một vị trí lý tưởng để quan sát, và không dễ dàng bị phát hiện.
Cô bước ra khỏi xe, mắt nhìn khắp nơi, đánh giá xung quanh. Cô bắt đầu di chuyển tới một góc khuất, nơi có thể dễ dàng quan sát mà không bị ai phát hiện.
Bên cạnh đó, có một số công cụ hỗ trợ quan sát mà cô đã mang theo. Cô cẩn thận lắp kính ngắm vào súng, sau đó tìm kiếm điểm ngắm phù hợp.
Từ vị trí của mình, cô có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực rộng lớn dưới chân. Mọi chuyển động đều có thể được quan sát một cách chi tiết từ đây. Để đảm bảo không bị phát hiện, cô kiểm tra mọi thứ một lần nữa, điều chỉnh kính ngắm và lên kế hoạch cho từng bước hành động.
Qua tai nghe, giọng của Cố Dạ Hàn vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sự cảnh giác:
- Cô có thể bắt đầu. Hãy cẩn thận.
Cô không trả lời, chỉ gật đầu, mắt vẫn chăm chú vào những điểm mờ trong không gian dưới chân. Đối với cô, nhiệm vụ này là một phần của công việc. Mọi cảm xúc hay sự lo lắng đều phải gạt bỏ. Cô phải hoàn thành tốt nhiệm vụ này để chứng minh năng lực của mình.
Bây giờ, tất cả chỉ còn là một trò chơi của sự chính xác và bình tĩnh. Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng cho bước tiếp theo.
Cô điều chỉnh lại tư thế, cảm nhận được cảm giác mát lạnh của khẩu súng ngắm trên tay. Đôi mắt cô khóa chặt vào ống kính, tất cả mọi thứ dưới chân giờ như một trò chơi cờ vây. Cô không hề cảm thấy sự lo lắng hay sợ hãi, chỉ còn lại cái lạnh lẽo trong từng nhịp thở. Đối diện với Cố Dạ Hàn và Mạc Thừa, mỗi cử động đều có thể gây ra hậu quả khôn lường, nhưng cô không hề lưỡng lự. Đây là lúc để hành động.
Cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông dưới kia không chỉ là những lời thách thức mà còn là những cơn sóng ngầm dồn dập, làm căng thẳng không khí xung quanh.
Mạc Thừa, gã đàn ông đầy thủ đoạn, giễu cợt Cố Dạ Hàn bằng những lời lẽ sắc bén, nhưng ánh mắt hắn lén lút quan sát xung quanh, như thể đang tìm kiếm một lỗ hổng.
Mặc dù vậy, cô biết rõ những gì hắn đang làm hắn đã không nhận ra sự xuất hiện của cô.
Cảm giác mà cô luôn mong muốn đã đến, và không hề có chút do dự. Cô nhận tín hiệu từ Cố Dạ Hàn qua tai nghe, không cần nói nhiều.
Một động tác nhanh gọn, và cô nâng khẩu súng lên, nhằm chuẩn xác vào mục tiêu. Mắt cô nhắm vào tên thuộc hạ của Mạc Thừa đang đứng gần nhất, kẻ đang mang một khẩu súng trong tay, đứng chắn phía trước Mạc Thừa như một lá chắn.
Cô không thể đợi lâu hơn.
“Đoàng!”
Một tiếng nổ sắc lạnh vang lên, xuyên qua không gian căng thẳng, và tên thuộc hạ ngã gục xuống ngay lập tức. Không một tiếng kêu đau đớn, hắn chỉ kịp nhìn xuống vết thương, khuỵu xuống và ngã ngửa ra đất. Máu bắn ra từ chân hắn, vẽ lên mặt đất những vệt đỏ tươi.
Cô không dừng lại. Cảm giác này như một cơn thèm khát mà lâu lắm rồi cô không cảm nhận được. Cô không có chút cảm giác tội lỗi, chỉ thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ.
Dần dần, những tên khác trong nhóm của Mạc Thừa bắt đầu hoảng loạn, nhưng ngay khi chúng xoay người, cô đã kịp nhắm vào một tên khác.
“Đoàng!”
Một tên nữa ngã xuống, và rồi lại là một phát nữa, làm cho một tên khác gục xuống ngay bên cạnh. Cô bắn mà không một chút thương tiếc. Mỗi viên đạn như được bắn ra từ một cỗ máy tàn nhẫn, không cho bất kỳ kẻ nào cơ hội sống sót.
Mặt cô không thay đổi, thậm chí có chút hứng thú khi nghe tiếng thét của những tên còn lại, khi chúng cố gắng lẩn trốn sau những chiếc xe hơi, cố gắng tìm một nơi ẩn nấp.
Nhưng cô không cho phép chúng có cơ hội. Cô tiếp tục bắn, chính xác vào những vị trí chết người, không để cho chúng có cơ hội rút lui.
Một tên cố gắng leo lên nóc một chiếc xe, nhưng chưa kịp nhắm mục tiêu, đã bị cô bắn một phát xuyên qua tay, khiến hắn ngã xuống đất trong đau đớn.
Nhưng cô không để hắn có thể tiếp tục. Một phát súng nữa, và hắn không kịp thở một hơi cuối cùng. Cả đám đang cố gắng rút lui, nhưng cô dồn chúng vào một góc, không cho bất kỳ ai có thể thoát khỏi.
Những tên bên Mạc Thừa không ngừng quát tháo, cố gắng giữ vững hàng ngũ, nhưng họ không thể đương đầu với sự tàn nhẫn của cô.
Cô bắn tiếp, không hề thương tiếc, từng tên một ngã xuống dưới làn đạn của cô, cho đến khi không còn ai đứng vững.
Mặt đất giờ đã đầy những xác chết, cơ thể của chúng bị vặn vẹo trong những tư thế kỳ quái, những vết máu chảy ra tạo thành những vệt đỏ.
Cô nhìn ra phía dưới, rồi quay lại nhìn qua ống kính về phía Cố Dạ Hàn. Anh đứng im lặng, không hề tỏ thái độ, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo ấy dõi theo cô, một sự đồng thuận không lời.
- Hoàn thành nhiệm vụ,- cô nói qua tai nghe, giọng điệu bình thản đến lạnh lùng, không có chút cảm xúc.
Bên dưới, Mạc Thừa đang hoảng loạn, gọi thuộc hạ của mình, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Cô đã chấm dứt cuộc sống của bọn chúng.
Một viên đạn cuối cùng của cô đã kết thúc những gì còn lại. Cô không thấy vui vẻ hay hả hê, chỉ đơn giản là thực hiện công việc của mình.
Nhưng một cảm giác khác lại dâng lên trong cô. Cô đã lâu không có cảm giác này một cảm giác quyền lực, không ai có thể ngăn cản, một cảm giác của kẻ chiến thắng. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại sự bình tĩnh, chuẩn bị cho những bước tiếp theo.
Cô buông súng, mắt vẫn không rời khỏi ống kính, nhưng một nụ cười nhếch mép bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Cảm giác thỏa mãn lan tỏa trong cơ thể, khiến cô không thể kiềm chế được. Cô bật cười, tiếng cười vang lên trong tai nghe của Cố Dạ Hàn và các thuộc hạ, vọng vào như một cơn sóng vỡ, sắc lạnh và vô cảm.
Tiếng cười của cô chẳng có sự vui mừng hay phấn khích, mà chỉ là một sự tàn nhẫn đầy hài hước, giống như cô đang tự đùa cợt với chính những kẻ đã chết dưới tay mình.
Nó như một bản nhạc chết chóc, vang vọng trong không gian tĩnh mịch, lạnh lẽo của màn đêm.
Qua tai nghe, Cổ Dạ Hàn và những người thuộc hạ cũng nghe thấy rõ ràng. Ánh mắt Cổ Dạ Hàn không thay đổi, nhưng trong giọng nói của anh khi anh đáp lại lại có chút gì đó nặng nề, như thể anh đã nhận ra sự thay đổi trong cô.
- Đủ rồi,- giọng anh vang lên, lạnh lùng nhưng cũng có chút nặng nề.
- Không cần phải làm quá lên.
Cô biết anh đang cảnh báo mình, nhưng sự thật là cô chẳng quan tâm. Những tên thuộc hạ của Mạc Thừa đã chết, những kẻ từng dám thử thách và khiêu khích đều đã không còn.
Cô cảm thấy như thể đã xả hết được tất cả sự căng thẳng và uất ức trong mình. Tiếng cười của cô cứ văng vẳng, như một lời tuyên bố rằng cô không phải là kẻ mà ai cũng có thể dễ dàng đối phó.
Từng giây từng phút trôi qua, cô bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc, giữ cho nó trở lại vẻ bình thản của một người lính chuyên nghiệp.
Nhưng tiếng cười đó, như một phần không thể xóa bỏ của cô, vẫn ngân vang trong không gian tĩnh lặng, như thể đó là dấu hiệu của sự thay đổi mà cô không thể lẩn tránh.
Bước tiếp theo, cô biết rằng chỉ có những kẻ như cô mới có thể sống sót trong thế giới đầy rẫy những toan tính và tội ác này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]