Khi tên thuộc hạ của Cố Dạ Hàn tiếp tục làm khó cô, sự kiên cường của cô dần bị thử thách.
Hắn ta cố tình đẩy cô thêm một bước nữa, khiến cô phải loạng choạng và mất thăng bằng.
Trong lúc đó, cô giả vờ như không thể đứng vững, mắt ánh lên sự hoảng loạn. Cô cúi đầu xuống, tay run rẩy giữ lấy chiếc bàn gần đó để lấy lại thăng bằng, nhưng sự lo lắng trên gương mặt cô không thể che giấu được.
Lúc này, cô nhìn về phía Trần Châu. Ánh mắt của cô đầy sự khẩn cầu, giống như tìm kiếm một sự giúp đỡ từ hắn. Đôi mắt cô ánh lên vẻ yếu đuối, như thể cô không thể tự đứng vững trong tình huống này.
Trần Châu, vốn dĩ là một người không dễ dàng bị xúc động, nhưng thấy cô trong tình trạng như vậy, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng hắn.
Hắn không thể làm ngơ khi cô đang gặp khó khăn, dù trong lòng hắn biết rõ đây chỉ là một màn kịch. Nhưng cái nhìn ấy, sự yếu đuối mà cô thể hiện, khiến hắn không thể cầm lòng.
Hắn bước nhanh về phía cô, đôi mắt lo lắng.
- Cô ổn chứ?- Trần Châu nói, giọng nói hơi khàn đi vì sự căng thẳng. Hắn tiến lại gần và đưa tay ra, như một phản xạ muốn đỡ lấy cô.
Cô không ngừng nhìn vào mắt hắn, tận dụng sự lo lắng của hắn để khiến Trần Châu không còn sự tỉnh táo. Cô biết rằng chỉ cần một bước nữa, hắn sẽ hoàn toàn rơi vào bẫy của cô.
Trần Châu đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3726143/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.