Sau khi Trần Châu dìu cô ra chỗ khác, cô cố gắng tỏ vẻ tủi thân, ánh mắt ngấn lệ như thể một cô gái yếu đuối đang gặp phải tình huống khó xử. Cô khẽ thở dài, nhìn xuống sàn nhà một lúc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thực ra, đây là lần đầu tiên tôi đến đây... tôi cũng chỉ muốn thử giống như các bạn, cảm thấy mình không còn khác biệt.
- Nhưng mà... mọi thứ lại không như tôi tưởng.
Giọng cô trầm xuống, đôi mắt hơi mờ vì những giọt lệ cố kiềm chế. Cô cố gắng không để cảm xúc của mình trở nên quá lộ liễu, nhưng đủ để tạo ra cảm giác cô đang bị lạc lõng và cần một người giúp đỡ.
Trần Châu nhìn cô, ánh mắt bắt đầu mềm mỏng hơn, hắn nhận ra cô không chỉ là một cô gái xinh đẹp, mà còn là một người rất dễ khiến người khác cảm thấy muốn bảo vệ.
Hắn không muốn cô phải tiếp tục cảm thấy tủi thân, vì thế hắn chủ động ngồi xuống ghế cạnh cô và nhẹ nhàng nói:
- Đừng quá lo lắng.
- Đôi khi chúng ta muốn làm gì đó để hòa nhập, nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng dễ dàng.
- Nếu cô cảm thấy không thoải mái, tôi có thể giúp cô rời khỏi đây.
Cô quay lại nhìn hắn, đôi mắt buồn bã ngước lên, rồi giả vờ lưỡng lự, như thể muốn tiếp tục nhưng lại không thể. Cô khẽ lắc đầu và nói:
- Không sao đâu, tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể làm được gì mà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3726141/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.