Ngày dì tôi mất, không có nhiều người đến viếng. Đó là một ngày ảm đạm đến u ám, bầu trời không đổ mưa nhưng những đám mây đen giăng đầy trời như sắp sập xuống, khiến cho lòng người càng nặng trĩu.
Dì tôi không có gia đình, nhưng là vợ lẽ của một đại gia buôn than đá ở Quảng Ninh. Trước đây khi dì tới với ông ta, chị gái (mẹ tôi) ngăn cản rất kịch liệt nhưng vô dụng. Một tháng ông lên chỗ dì 2-3 lần, mặc cho vợ con ở Quảng Ninh hết sức bất mãn, ông cứ quấn vào dì tôi một cách khó hiểu (dì tôi vốn không đẹp),như người ta hay nói lén sau lưng gia đình chúng tôi là dì bỏ bùa ông Quảng “than” nên mới khiến ông ta chết mê chết mệt dì gần 20 năm trời như vậy. Ây vậy mà họ sống với nhau gần 20 năm nhưng ko có con cái, càng làm người ta khó hiểu vì sao một người phụ nữ ko đẹp như dì lại có thể giữ chân một đại gia giàu có như ông Quảng. Dĩ nhiên, chuyện bỏ bùa gia đình chúng tôi chỉ coi như một câu nói ác ý, bỏ qua không mấy bận tâm.
“Con đĩ Diệu, cuối cùng tao cũng chờ đến ngày này…cuối cùng mày cũng chết…hahaha!”
Một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo bà ba, áo tím quần đen, mái tóc rất dài lao vào sảnh tang lễ. Khuôn mặt bà ta trắng đến doạ người, nổi bật khuôn mặt sắc nét từng đẹp đến nao lòng người rất nhiều năm trước. Tôi từng nhìn ảnh nên không khó nhận ra, đó là bà cả Vân, vợ chính thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-ngai-nhan-qua/4604188/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.