Về phần câu nói vui đùa chẳng lựa lời này của Tóc Vàng Hoe, kỳ lạ ở chỗ lại chẳng có ai thêm thắt lời nào, thậm chí đến cả Lý Lam Phương cũng không dò hỏi xem câu anh nói là có ý gì. Tuy trong sân xuất hiện vài giây im lặng, nhưng rất nhanh mọi người đều làm như không nghe thấy rồi ai làm việc nấy.
Tóc Vàng Hoe sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, liên tục chột dạ liếc nhìn Hình Võ, mấy lần định tìm cơ hội để giải thích với anh nhưng vẻ mặt Hình Võ lại rất thờ ơ. Dường như anh không hề để tâm tới câu nói miệng nhanh hơn não kia của anh ta vậy, khiến cả buổi tối Tóc Vàng Hoe như có cái gai cắm trên người, đứng ngồi không yên.
Tình Dã ăn xong cơm thì vào văn phòng để kiểm tiền, một lúc sau Hình Võ cầm chai nước vào, nói với cô: “Kiểm xong thì về nghỉ ngơi nhé, hôm nay đừng làm nữa.”
Tình Dã nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy không có người bèn thấp giọng hỏi anh: “Mẹ anh có hỏi gì không?”
Hình Võ vặn mở nắp chai nước đưa cho cô, nhìn cô một cái rồi đáp: “Không.”
Tình Dã lập tức nằm ngả ra ghế: “Cái đó, Tóc Vàng Hoe…”
Cô uống một ngụm nước rồi đưa chai cho Hình Võ: “Anh không cảm thấy kỳ lạ sao, tất cả mọi người đều không ý kiến gì?”
Hình Võ đón lấy chai nước, đóng nắp vào rồi để sang một bên, tinh nghịch nói: “Vậy em đã từng nghĩ về việc đó chưa? Nói không chừng tất cả mọi người đều biết cả rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-mat/466025/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.