Hoang mạc về đêm gió thổi rất lạnh, Hình Võ sợ cô bị lạnh, bèn nắm chặt tay cô nói: “Về thôi.”
Đi đến bên cạnh xe máy, anh vẫn không nỡ buông cô ra, khi Tình Dã quay người lại nhìn, thì nụ hôn của anh đã nhẹ nhàng rơi xuống, khác với nụ hôn đầu trong con hẻm, lần này Hình Võ chỉ cúi đầu khẽ hôn cô một cái, nhưng vẫn khiến Tình Dã có chút luống cuống.
Hình Võ cầm chiếc mũ bảo hiểm màu trắng bên cạnh đội lên cho cô, Tình Dã cứ thế ngoan ngoãn ngước lên nhìn anh với đôi mắt sáng ngời hoạt bát, rồi đột nhiên hỏi: “Tối hôm đó tại sao hôn xong anh lại bỏ đi? Hại em cả đêm mất ngủ, tưởng rằng anh bị rối loạn chức năng não rồi cơ.”
Khóe miệng Hình Võ nở nụ cười xấu xa, đây là lần đầu tiên Tình Dã trông thấy nụ cười đẹp trai như vậy của Hình Võ, cô ngẩn người, lại nghe anh nói: “Cũng đại khái là vậy, đầu óc có hơi rối loạn một chút.”
Tình Dã chớp chớp mắt nhìn anh: “Ý anh là anh hối hận sao? Vì vậy mới nhanh chóng rời đi, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?”
Hình Võ đội mũ bảo hiểm cho cô, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô một cái: “Anh chỉ không chắc chắn rằng như vậy có phải sẽ làm hại em hay không thôi.”
Tình Dã nghiêng đầu mỉm cười, nói: “Bây giờ thì sao?”
Hình Võ quay người lên xe máy: “Bây giờ biết rằng bản thân em đã có kháng thể, trừ phi em muốn tự mình hại mình, bằng không người khác sẽ chẳng thể động vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-mat/465982/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.