Hình Võ lái xe. Tình Dã sau khi lên xe thì ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người anh, cô còn nhớ trước đây thật lâu cô từng thuận miệng nói rằng anh mà lái xe nhất định rất đẹp trai. Đúng vậy, rất đẹp trai, cánh tay khoác lên trên cửa xe, một tay chuyển tay lái, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc lạ thường. 
Mãi đến khi Hình Võ quay đầu nói với cô gì đó, cô nghiêng đầu nhìn anh nhưng lại như không nghe thấy gì. Ánh mắt thẳng tắp, giống như đang nhìn anh lại vừa như không nhìn thấy anh. Trước mắt cô dường như nhìn thấy hình ảnh anh ngồi truyền dịch một mình, đã gần sang năm mới, phòng khám bệnh trống rỗng, đường phố bên ngoài tràn ngập tiếng pháo, trên mu bàn tay anh lại cắm ống tiêm. 
Nghĩ đến ống tiêm, cô lại không tự chủ được nhìn lên cánh tay anh, mãi cho đến khi Giang Bác vỗ xuống ghế gọi: “Tình Dã.” 
Cô mới hết thất thần: “Sao?” 
“Đang nói chuyện với em, sao tự nhiên lại đờ ra vậy?” 
Cô cố gắng đè xuống sự khó chịu trong lòng, quay đầu hỏi Hình Võ: “Anh mới vừa nói cái gì?” 
Hình Võ liếc mắt nhìn cô: “Không nghe thấy sao?” 
Cả người Tình Dã đều cảm thấy hốt hoảng. Hình Võ lập tức cho xe tấp vào ven đường, nghiêng người thắt lại dây an toàn cho cô. Vào lúc người anh sấn tới, Tình Dã như cứng đờ trên ghế, trái tim trong nháy mắt nhảy đến tận cổ họng, trong ánh mắt tất cả đều là hơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-mat/3461775/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.