Bên kia, Tôn Hồi nằm trên giường với đôi mắt vô hồn và những suy nghĩ đã bay lên tầng không.
Tôn Hồi nghe thấy tiếng Hà Châu ra khỏi cửa, rồi trong căn hộ chỉ sót lại mình cô. Nằm một lát, Tôn Hồi từ trên giường nhổm dậy, mệt mỏi vào bếp tìm đồ ăn. Trong nồi vẫn om đồ ăn, trên lồng hấp cũng để mấy cái bánh bao, canh gà trong xoong sớm đã nguội. Hà Châu bận rộn suốt buổi chiều cuối cùng chưa động tới một miếng. Tôn Hồi dụi dụi mắt, tần ngần đứng trước kệ bếp một chốc, vẫn không đưa tay xuống. Cô kiễng mũi chân mở cửa tủ bát, lấy ra một gói mì ăn liền. Sau khi xé vỏ, cô gặm sống luôn, cắn một miếng thì liếc nhìn canh gà một cái, vừa nhìn vừa hít hít mũi. Thầm bực Hà Châu lãng phí lương thực. Tối nay anh cũng chưa ăn gì phải không?
Mì ăn liền có vẻ mắc ở thực quản, cổ họng khô và sít. Mũi Tôn Hồi càng lúc càng chua xót, đạp mạnh một phát vào cửa tủ. Lúc Hà Châu về, trong căn hộ không bật đèn. Ánh Trăng mờ nhạt rọi vào cửa sổ sát đất, lưu lại mấy cái bóng ngược mơ hồ, có tiếng 'sột soạt' loáng thoáng từ nơi nào đó truyền tới. Hà Châu nhẹ chân đến gần, sợ kinh động đến âm thanh bên đó.
Trong bếp cũng không bật đèn. Ở đây không thể thấy Vầng Trăng, tối hơn so với phòng khách. Song, nơi duỗi tay chẳng nhìn thấy năm ngón thế này, Hà Châu liếc mắt một cái là đã trông thấy Tôn Hồi đang ngồi khoanh chân dựa bên cửa tủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-doc/1499361/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.