Xe cứu thương đến rất kịp thời. Gần tiểu khu có một bệnh viện, chỉ mất mười phút xe chạy.
Hàng xóm đều đang bàn tán xôn xao, một số người là hộ mới, một số là hộ cũ. Sau khi các hộ cũ quan sát Hà Châu một lượt, cuối cùng xác định anh là em trai của Hà Huy thì quay sang giải thích với những người khác. Nhân viên y tế nhấc cáng lên khiêng ra ngoài. Sàn nhà loang máu đến đáng sợ, mọi người cũng chẳng dám nhìn, duy có Hà Châu mang vẻ mặt không chút cảm xúc dán mắt vào vũng máu hồi lâu. Mãi tận khi nhân viên y tế kêu người nhà nạn nhân, anh mới hơi nhúc nhích, ngừng một chốc thì cất bước đi theo.
Đến bệnh viện, chẳng bao lâu cảnh sát cũng tới nơi. Vết thương của cha Hà không nhẹ, còn mất nhiều máu. Phòng phẫu thuật luôn sáng đèn. Cảnh sát đứng ở lối đi ghi lời khai của Hà Châu, hỏi anh: "Anh không nhìn thấy kẻ khả nghi?"
"Ừ!" Hà Châu xoay điếu thuốc lá trong tay, khẽ cau mày dường như không muốn tốn nhiều lời thừa thãi, mỗi câu trả lời đều cực kỳ ngắn gọn, phần lớn là 'không biết'.
Cuối cùng cảnh sát rõ ràng mất kiên nhẫn: "Anh có phải là con trai ông ta không thế? Làm sao mà cái gì cũng không biết?"
Hà Châu cười 'xùy' một tiếng, điếu thuốc chưa châm trên tay gãy luôn, nháy mắt vo thành một cục. Anh thờ ơ đáp: "Không phải!"
Cảnh sát ngẩn người.
Tôn Hồi ở nhà kiên cường căng mí mắt. Cô nằm trên sô pha lăn qua lộn lại rồi chạy vào bếp pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-doc/1499336/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.