Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã lâu rồi Jeong Jihoon chưa gặp Kim Hyukkyu.
Hoặc có lẽ chỉ mới qua một tháng thôi, nhưng lại dường như cảm giác tựa mấy đời người.
"Hình như trông có chút béo hơn." Jeong Jihoon hơi cận thị, khoảng cách hiện tại chưa đủ để cậu nhìn rõ ràng biểu cảm của Kim Hyukkyu đối với cuộc "gặp gỡ tình cờ" này. Nhưng, cậu cảm giác được Kim Hyukkyu đang quan sát mình thật lâu.
Cậu cầm bánh ngọt bước tới, lên tiếng chào hỏi bằng giọng điệu thăm hỏi người quen, "Tiện đường mua ít đồ, không ngờ tình cờ gặp Hyukkyu hyung đấy."
"Ừ, tới mua chút bánh mì."
Kim Hyukkyu rất thông minh không hỏi Incheon và Samsan-dong thì tiện đường kiểu gì.
Hai người đều ngầm hiểu không đề cập đến hành vi cố sức né tránh hiềm nghi mấy ngày nay và cái đêm "vạch rõ ranh giới" ở Thượng Hải, cố gắng duy trì sự yên bình ngoài mặt này.
Jeong Jihoon đứng ở cửa ra vào, nhìn Kim Hyukkyu ký hóa đơn xong và đi tới chỗ mình. Bỗng dưng cậu nhớ tới thật lâu trước kia, Kim Hyukkyu thua trận solo nên đành phải ôm túi tiền nhỏ đến cửa hàng tiện lợi mời cả căn cứ ăn bữa tối. Anh đứng cạnh quầy thanh toán, đau lòng đếm đếm tiền xu, rồi quay đầu nhìn cậu trưng mặt quỷ đau khổ trông mong.
"Trời mưa rồi." Kim Hykkyu bước tới bên cạnh cậu, chạm lên song cửa sổ sát đất.
Ở cửa tiệm bánh mì đặt một chiếc ô để khách hàng sử dụng, phòng khi thời tiết quá kém. Hôm nay chỉ còn thừa một chiếc lẻ loi trơ trọi dựng trên trên kệ dù.
Chiếc ô che mưa này, tựa như vị trí vừa vặn bỏ trống bên người Kim Hyukkyu trên đường đi làm, giống như chiếc ghế sopha vừa đủ hai người chen chúc nhau ngả lưng ngủ bù trong căn phòng huấn luyện cũ... Những trùng hợp tương tự đã từng điểm thêm cảm giác mập mờ thầm lặng giữa hai người họ, luôn quẩn quanh tâm tình Jeong Jihoon cả đêm lẫn ngày.
Cậu đã từng tự mãn nghĩ, cậu và Kim Hyukkyu đúng là cặp đôi định mệnh an bày, bằng không thì vì sao ngay cả ông trời cũng âm thầm trợ giúp chứ.
Nhưng bây giờ, chỉ còn tràn đầy đắng chát.
"Nếu không thì... Anh tiễn Jihoon đến trạm xe trước nhé."
Jeong Jihoon nhìn bóng lưng Kim Hyukkyu đi lấy dù, hơi chút giật mình.
Cậu cho rằng, dựa vào sự dứt khoác hận không thể vạch rõ tựa Hán Sở phân tranh*, giải pháp của anh thà là "Nhà anh gần đây nên đội mưa về được, Jihoon lấy chiếc ô này dùng đi", cũng sẽ chẳng để lại cho mình chút may mắn, nhớ thương gì.
(*Hán Sở tranh hùng thời Xuân Thu chiến quốc)
Nghĩ lại cũng dễ hiểu.
Tính cách Kim Hyukkyu chính là thế, luôn chừa mặt mũi cho người khác, mang đến ấm áp, để lại chút vấn vương vừa phải. Kim Hyukkyu chỉ đứng ở khoảng cách thích hợp làm bạn bè, là cơn gió xuân nhẹ khiến người ta mát rượi.
Nhưng mà, chẳng dung túng nổi chút lòng tham này của Jeong Jihoon.
Chiếc dù cứu nguy này trông khá to, nhưng hiện giờ, nếu muốn che đủ hai người đàn ông trưởng thành cao ráo thì có hơi khó khăn.
Kim Hyukkyu tinh ý hơi nghiêng ô về phía bên cạnh. Tán ô nho nhỏ hoàn toàn tách Jeong Jihoon khỏi cái lạnh mát của trời thu.
Chút tốt đẹp vụn vặt này, tựa như hộp sữa bò lù lù xuất hiện trên ghế Jeong Jihoon năm 16 tuổi, là tờ giấy nhỏ tràn ngập chuyện cười lạnh mỗi khi Jeong Jihoon vào chuỗi thua năm 17 tuổi, là ngọn đèn đầu giường chừa lại cho Jeong Jihoon ở độ 23 xuân thì,... Người khác bảo những thứ này là "ơn huệ nhỏ". Nhưng mà, "ơn huệ nhỏ" đến từ người thầm thương trộm nhớ sẽ trở thành suối nguồn vui vẻ, dùng mọi cách chiếm cứ lồng ngực cậu, dẫu âm ỉ nhưng lại vương chút ngọt ngào.
Trạm xe cách đó không xa.
Kim Hyukkyu từ từ thu dù, hình như đang rầu rĩ làm sao để nói ra câu tạm biệt thích hợp.
Một lúc lâu sau, anh gật đầu với cậu, ý bảo cậu xuống dưới đợi xe.
Đột nhiên Jeong Jihoon nhìn anh và nở nụ cười, cầm bánh ngọt đưa tới, "Chiếc bánh kem trái cây thiếu Kim Hyukkyu 16 tuổi," Đón nhận ánh mắt ngờ vực của Kim Hyukkyu, cậu phối hợp nói tiếp, "Thiếu rất nhiều, vì vậy mỗi năm vào sinh nhật của anh, em đều mua một cái, năm nay là năm thứ năm rồi."
"Em cực kỳ rành bài hát chúc mừng sinh nhật luôn rồi, hyung muốn nghe không?"
Jeong Jihoon mở miệng, rồi lại ủ rũ cảm thấy, hẳn Kim Hyukkyu không muốn nghe những lời cũ rít, sẽ làm anh thêm khó xử này nữa.
Cậu dụi đôi mắt chực trào nước mắt, xoay người ra vẻ ung dung vẫy vẫy tay.
"Em đi đây."
"Jeong Jihoon!"
Jeong Jihoon đột ngột quay người.
"Jeong Jihoon," Giọng nói Kim Hyukkyu khẽ run rẩy, "Ngày em đi, anh đi dọc con đường này đuổi theo em. Biết rõ thời gian em rời căn cứ đã qua mấy tiếng đồng hồ, thậm chí không biết em đi đâu, có lẽ không bao giờ đuổi kịp em, nhưng anh cảm giác, cảm thấy nói không chừng em đang ở ngay phía trước."
"Anh quá mệt mỏi, đôi chân tê nhừ không bước nổi nữa, rất muốn khóc, nhưng lo sợ phí thời gian dừng lại lau nước mắt thì sẽ không tìm thấy em nữa."
"Thật ra, dù cho đuổi tới được em, anh cũng không biết nên nói gì. Vừa giận phàn nàn em, vừa sợ hãi em thật sự biến mất. Về sau anh nghĩ, dù Jihoon không muốn thi đấu cùng anh nữa cũng được, không muốn làm bạn với anh nữa cũng được, chỉ cầu xin Jihoon đừng lặng lẽ bỏ đi như thế."
Kim Hyukkyu không nhận ra bây giờ anh đang òa khóc như một đứa trẻ lạc mất kho báu quý giá, mất hồn đứng như trời trồng.
"Lâu lắm rồi anh không ăn sinh nhật." Kim Hyukkyu mân mê dấu đỏ bị dây gói hộp bánh niết trên khớp ngón tay, bỗng cảm thấy những giọt nước mắt vỡ òa vừa nãy thật quá xấu hổ.
Anh nghiêng mặt tránh né ánh mắt Jeong Jihoon, từ từ ổn định tâm tình.
"Hôm đó, anh muốn cùng Jihoon đi mua bánh kem trước khi chuyển khỏi căn cứ, ăn sinh nhật sớm. Chút mừng... sau này Jihoon sẽ cùng anh sống nương tựa lẫn nhau." Kim Hyukkyu chững lại, cố nặn ra nụ cười: "Về sau, anh không ăn sinh nhật nữa."
"Sinh nhật tựa như bị nguyền rủa, mỗi lần trôi qua, đời anh đều mất đi một thứ gì đó."
"Chức vô địch hằng ao ước cũng vậy, và người trong lòng cũng thế."
Bỗng nhiên Kim Hyukkyu có chút không dám nhìn vào đôi mắt Jeong JIhoon.
Anh nghĩ, bây giờ chắc hẳn mình rất thảm hại.
Những câu từ đã nói sẽ vùi sâu đáy lòng, trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bánh ngọt, ngay tức khắc tuôn trào đầm đìa.
Có lẽ người Jeong Jihoon thích vẫn là Kim Hyukkyu 16 tuổi năm năm trước.
Kim Hyukkyu 16 tuổi có khả năng vô tận, ngay từ khi mới ra mắt đã tàn sát summoner rift, phối hợp với một siêu tân binh đường giữa tiềm năng vô hạn, hai người được xưng là cặp bài trùng số một.
Còn Kim Hyukkyu hiện tại ngay đây, có lẽ Jeong Jihoon chỉ cần tiến đến gần thêm chút nữa sẽ biết, người anh đã mục nát mất rồi.
Ủ rũ, sa sút, không thể kiềm chế tâm trạng tồi tệ, tựa như bờ cát mắc cạn sau khi thủy triều dần lui, bất lực giãy dụa.
Anh cúi đầu thật thấp.
"Jeong Jihoon, em có nghĩ tới không, anh chẳng phải Kim Hyukkyu Samsan-dong năm đó, thậm chí anh không còn là Deft có thể dễ dàng thể hiện kỹ năng đỉnh cao kia nữa. Hiện tại, chấn thương anh rất tệ, nói không ảnh hưởng đến sự nghiệp tuyển thủ của anh hoàn toàn là nói dối. Thậm chí anh còn không biết mình có thể tiếp tục thêm một năm nữa hay không."
"Có lẽ anh sẽ phải rời khỏi sàn đấu này sớm thôi, mà em còn có thể ở lại cuộc chơi này thi đấu thật nhiều năm sau nữa. Anh không còn là Deft trên trận thi đấu, người có thể đứng sau lưng em, phối hợp với em bắn ra chiêu cuối hoàn hảo, anh chỉ là một con người bình thường thôi. Mà thậm chí, chơi game là chuyện duy nhất trên đời anh biết làm."
"Một Kim Hyukkyu bình thường, chỉ có thể ôm em một cái vào mỗi kỳ nghỉ phép, thời gian còn lại chỉ có thể ngóng chờ em như một con chó nhỏ, cũng chẳng có công việc hay sở thích gì khác ngoài game."
"Có lẽ khi ấy, em sẽ hối hận đã mua cái bánh ngọt này cho Kim Hyukkyu 25 tuổi."
Kim Hyukkyu tuôn một tràng dài, Jeong Jihoon sững sờ.
Cậu nghĩ, đến cùng mấy năm nay Kim Hyukkyu đã trải qua cái gì, mới có thể coi thường bản thân đến mức này trước mặt cậu.
Jeong Jihoon bước tới, đưa tay lau giọt nước mắt treo trên hàng mi Kim Hyukkyu.
"Sao có thể?" Giọng nói Jeong Jihoon rất chậm rãi, "Dĩ nhiên em biết tất cả mọi người đang thay đổi, nhưng em phân biệt được anh 16 tuổi và anh 25 tuổi vô cùng rõ ràng."
Nhìn thấy sự tự ti ẩn trong tình yêu của Kim Hyukkyu, trái tim cậu như thể bị bóp nghẹn đau nhói, "Nếu như Kim Hyukkyu 16 tuổi là dáng vẻ Jeong Jihoon yêu thích năm năm trước, thì Kim Hyukkyu 25 tuổi cũng là dáng vẻ Jeong Jihoon thích nhất ngay lúc này. Em đã nhìn thấy anh thuở ban sơ, nên mới biết anh của hôm nay quý giá biết nhường nào."
"Em không thể tưởng tượng được còn có kiểu trưởng thành nào có thể kết quả ngọt hơn thế này nữa."
Cậu vừa dứt lời, Kim Hyukkyu đối diện bỗng đưa tay che mắt. Nước mắt hạt lớn hạt bé tràn ra qua kẽ ngón tay.
Dòng nước mắt này nhấn chìm trái tim Jeong Jihoon, đau xót căng ra thành quả bóng.
Cậu tự tay kéo bả vai Kim Hyukkyu, và ấn anh gục trên bờ vai mình.
"Hyukkyu hyung," Cậu thấp giọng gọi tên anh.
"Ừ," Kim Hyukkyu phiền muộn đáp lời, nước mắt thấm vào lớp vải bên vai cậu lan thành một mảng lớn.
"Kim Hyukkyu, em thích anh."
"Không chỉ vì anh thời niên thiếu khi ấy, cũng không chỉ vì anh là Deft."
Hai con người ngây ngốc ôm nhau ở trạm tàu, mãi đến khi lần thứ ba có người ném ánh mắt kinh ngạc sang, cuối cùng mới cảm nhận được chút thẹn thùng đến muộn.
Jeong Jihoon nâng mặt anh, dùng khăn giấy cẩn thận xoa xoa hốc mắt đỏ bừng của Kim Hyukkyu, nắm tay anh ra khỏi trạm xe.
Mưa đã ngừng, mặt trời ló dạng, rọi tia nắng soi lên vũng nước động trên mặt đất.
"Hahaha," Bất chợt Kim Hyukkyu bên cạnh cậu bật cười, chỉ vào tấm biển quảng cáo gần đó phản chiếu bóng hình hai người, "Mặc đồ ngủ đứng khóc ở trạm xe thành ra thế này, anh xấu hổ quá, Jihoon."
"Có khi nào lên mục tin tức xã hội không nhỉ," Anh miêu tả hình dáng điện thoại, "Sáng sớm, một chàng trai òa khóc bên trạm xe, nguyên nhân lớn nhất là..."
"Là tỏ tình thành công vui đến phát khóc phải không, bạn trai?" Jeong Jihoon nghiêng đầu, ngắm nhìn vành tai Kim Hyukkyu đỏ bừng đến độ ánh sáng có thể xuyên thấu qua vì lời trêu ghẹo của mình dưới ánh nắng.
Bỗng dưng cậu muốn hôn anh.
Có lẽ còn chưa phải lúc.
Kim Hyukkyu vừa trải qua một cuộc tự bộc bạch hao tâm tổn sức, cậu lo sợ thân mật nóng vội của mình sẽ dọa người bạn trai lớn tuổi hơn mà nhát gan lùi về bên trong vỏ bọc lần nữa.
Nhưng ánh nắng quá đỗi vàng ươm.
Dưới ánh mặt trời, danh chính ngôn thuận nắm chặt bàn tay người thương vừa mới lên chức thành người yêu.
Một khi rung động và khát vọng đã xuất đầu lộ diện thì khó lòng kìm nén.
Jeong Jihoon đẩy anh vào công viên nhỏ ven đường, đoàn người tập thể dục buổi sáng đã sớm tàn tiệc từ lâu.
Cậu xoay người đứng lại, cụp mắt nhìn bờ môi Kim Hyukkyu, hơi cúi đầu từ từ dựa gần hơn.
Hơi thở Kim Hyukkyu rất khẽ, ấm nồng phả lên cánh môi Jeong Jihoon.
Khoảnh khắc quấn lấy hơi thở anh, Jeong Jihoon nhìn thấy Kim Hyukkyu không nén nổi hồi hộp nuốt nước miếng.
"Hyukkyu hyung, hôn môi không?" Trước thời khắc môi kề môi, Jeong Jihoon khẽ hỏi.
Đụng chạm như gần như xa kích thích Kim Hyukkyu hơi run rẩy.
Anh khó khăn gật đầu, Jeong Jihoon mỉm cười, nhẹ nhàng tới gần, xóa sạch chút khoảng cách cuối cùng giữa bọn họ.
Cậu hôn lên yết hầu run rẩy vừa rồi, lại dời lên hôn khẽ lên chiếc cằm ban nãy còn vương nước mắt, cuối cùng chạm lên đôi môi mềm mại ấm áp của Kim Hyukkyu.
Cảm giác tê dại ngay tức khắc lan dọc khắp toàn thân.
Jeong Jihoon nhẹ nhàng trêu đùa ma sát trên cánh môi Kim Hyukkyu nho nhỏ, lại trằn trọc ngặm lấy môi dưới anh, lưu lại tất thảy đau đớn vừa nãy ở nơi này.
Hết lần này tới lần khác, cậu liếm, mân mê khóe môi Kim Hyukkyu, phát họa đầu lưỡi run rẩy vươn ra của Kim Hyukkyu. Lại hài lòng vỗ vỗ tấm lưng Kim Hyukkyu, vỗ về người bạn trai xấu hổ sắp tắt thở của mình, dần dần biến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước thành sâu hơn.
Cậu nghe thấy một nhịp tim khác bên ngoài lồng ngực mình, hoặc nặng hoặc nhẹ va vào vòm ngực theo mỗi một lần cậu chạm sát, cuối cùng hoàn toàn loạn nhịp.
Một lát sau, Kim Hyukkyu thoáng lùi lại, nặng nề thở dốc, dùng đầu lưỡi hơi tê dại liếm môi dưới.
Jeong Jihoon lại áp sát, hàm răng khẽ cắn cắn cánh môi anh, sau đó tựa đầu vùi bên cổ anh nhẹ nhàng cọ cọ.
"Jihoon..." Làn gió khảy sợi tóc Jeong Jihoon lướt qua chóp mũi Kim Hyukkyu, ngứa ngáy, khiến anh có chút muốn né tránh. Dường như Kim Hyukkyu muốn nói gì đó, nhưng lại không nỡ phá hủy bầu không khí ấm áp này.
Một ần nữa,Jeong Jihoon ôm anh vào lồng ngực mình, giam giữ vòng eo anh, nói: "Đừng sợ, hết thảy có em ở đây rồi."
Vượt qua năm năm, rốt cuộc cậu cũng tìm được tình cảnh thích hợp để nói câu này.
"Ừ.." Kim Hyukkyu thấp giọng đáp một tiếng.
Cơn gió thu mát rượi, thổi qua hai người làm chuyện xấu thật lâu thật lâu trong công viên, không hẹn mà gặp cùng hắt hơi một cái.
Kim Hyukkyu mang Jeong Jihoon về nhà mình.
Vừa bước vào cửa, trước tiên đã bị mấy chú mèo nghe tiếng bước chân chạy tới quấn quanh chân.
Hodu là đứa thân với anh nhất, nó nghiêng đầu tò mò quan sát vị khách không mời mà đến là Jeong Jihoon, hoàn toàn không sợ cậu.
Jeong Jihoon xách gáy Hodu lên và ôm vào lòng, xoa bóp bụng nó, hỏi, "Em luôn muốn hỏi, Hodu có phải..."
"Là đứa nhỏ Hạnh nhân gửi lại chỗ anh." Kim Hyukkyu tinh ranh liếc cậu, "Mấy lần đến công viên, anh đã tìm một hồi nhưng chưa từng gặp lại Hạnh nhân. Sau này, khi từ Trung Quốc về nước nghỉ ngơi, đi ngang qua đầu phố, nhìn thấy Hạnh nhân đang phơi nắng bên vệ đường và liếm láp chú mèo con này. Nhìn thấy anh thì nó ngậm mèo con trong miệng, rầm rì nghe không rõ và xông tới. Nó đặt mèo con xuống rồi bỏ chạy như thể đang tặng quà, đuổi theo cũng không đuổi kịp."
Kim Hyukkyu đắc ý búng tay với Jeong Jihoon, "Anh xem đó là mèo báo ân".
"Mèo báo ân."
Jeong Jihoon phản ứng rất nhanh, kéo ngón tay anh và chỉ vào lồng ngực mình.
Kim Hyukkyu chưa kịp chuẩn bị lại bị trêu chọc. Anh sờ mũi che giấu sự xấu hổ, ánh mắt liếc thoáng qua chiếc bánh ngọt cô độc một bên nãy giờ, vội vàng cầm lấy đặt lên bàn, "Mau lên, cùng ăn bánh ngọt đi."
"A." Jeong Jihoon phối hợp ngồi xuống, ngắm nghía đôi tai anh đỏ bừng lại thấy trái tim ngứa ngáy, "Quà em thiếu Hyukkyu hyung em đã thực hiện rồi, có phải hyung cũng nên chịu trách nhiệm với sinh nhật đã lỡ của em không?"
Cậu không ngờ Kim Hyukkyu phản ứng mạnh với những lời này đến thế.
Kim Hyukkyu hoảng hốt dừng động tác gỡ dây hộp bánh, vươn tay mò mẫm tóm lấy vạt áo Jeong Jihoon, "Jihoon muốn xem thử không?"
Jeong Jihoon sửng sốt, "Quà sinh nhật sao? Của em ư?"
"Ừa." Kim Hyukkyu khẽ gật đầu, "Năm nào anh cũng nhớ sinh nhật Jihoon." Anh nhìn thẳng vào mắt Jeong Jihoon, "Quà cũng chuẩn bị rồi, chỉ là chưa từng tìm được cơ hội thích hợp để tặng em."
"Được." Cảm giác vui sướng khôn xiết đổ ập lên Jeong Jihoon, cậu có thể cảm giác được khóe miệng mình đang mất khống chế cong lên thật cao, "Em muốn xem."
Kim Hyukkyu đứng lên, hơi bối rối gãi gãi thái dương.
Y hệt năm năm trước Jeong Jihoon tới đây tá túc, anh đẩy cậu vào phòng mình, lôi ra một cái hộp lớn dưới đáy tủ quần áo, "Tất cả đều ở đây."
"Cũng không xem là quà sinh nhật, chỉ là bắt gặp thứ gì đó thích thì mua lại thôi." Anh nhìn Jeong Jihoon xốc nắp thùng lên, cảm thấy hơi lo lắng với lời đánh giá sẽ nghe được tiếp theo.
Kim Hyukkyu dứt khoát ngồi xuống, giới thiệu từng cái.
"Hồi trước, lúc đi Nhật Bản, nhìn thấy gấu bông Koromon bán gần khách sạn, vừa nhìn đã thấy giống bộ dáng Jihoon làm chuyện xấu y đúc, nhịn không được mua hai con, đặt một con... trên giường ngủ cùng anh."
(Koromon:

)
"Bộ bàn phím và chuột này, anh mua hai bộ giống nhau, một bộ luôn luôn cùng anh thi đấu, một bộ khác gói lại, để dành cho Jihoon. Năm đó, nghe nói Jihoon đến đội Seoul, vốn dĩ muốn lấy danh nghĩa người quen tặng cho em... bây giờ nhìn lại thấy cổ lỗ sĩ quá, linh kiện cũng ngừng sản xuất rồi."
Jeong Jihoon ngồi xổm bên cạnh anh, không thể miêu tả được cảm giác của mình lúc này.
Cậu chôn giấu yêu thương của mình thật lâu, chợt biết người ấy cũng lặng thầm thích cậu lâu đằng đẵng. Biết ở một phương trời mình không hề hay biết, người dịu dàng đối với mình đến thế, bất chợt mọi kìm nén và khổ sở trong dĩ vãng trào ra, không cách kiềm chế được.
Cậu vội đưa tay lau nước mắt sắp chực trào, chỉ chỉ vào chiếc hộp khác trong tủ quần áo, hỏi. "Cái đó thì sao, cũng là quà anh giấu sao?"
Đột nhiên Kim Hyukkyu lại có chút cảnh giác, nói, "Cái này không xem được."
"Ôi, làm sao bây giờ, trái tim bắt đầu đau rồi... Bạn trai mới lên chức mà đã bắt đầu giữ bí mật với mình rồi." Jeong Jihoon bỗng nằm lăn ra đất, ôm eo Kim Hyukkyu giả vờ rên rỉ.
"Cũng không phải... Thật ra không phải không được..." Câu gọi "bạn trai" khiến Kim Hyukkyu mềm lòng, rồi anh kề sát tai Jeong Jihoon và khẽ thầm thì: "Jihoon không được cười nhé."
Kim Hyukkyu mở chiếc hộp, bên trong là những món đồ ở của Jeong Jihoon ở MVP không kịp mang đi.
"Hàng năm, mỗi dịp sinh nhật, anh sẽ lấy đi một vài thứ trong này, xem như Jihoon đang cùng anh mừng sinh nhật, tặng quà." Kim Hyukkyu ậm ờ, "Nhưng mà đồ của Jihoon không nhiều lắm, mỗi lần anh chỉ dám lấy một món..."
Kim Hyukkyu chưa nói xong, đã bị Jeong Jihoon vươn tay ôm lấy.
Cánh tay Jeong Jihoon siết chặt cứng, siết tới độ xương sườn anh hơi đau. Nhưng anh không hề tránh ra.
Kim Hyukkyu gục đầu, đặt cằm lên bờ vai Jeong Jihoon.
"Đã qua hết rồi." Anh im lặng một lúc, khẽ nói với Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon ôm rất lâu mới buông ra.
Cậu nhắm mắt, tìm kiếm bờ môi Kim Hyukkyu, khàn giọng hô lên, "Hyung."
Kim Hyukkyu tới gần, chủ động hôn Jeong Jihoon.
Cánh môi chạm vào rồi tách ra, Kim Hyukkyu hơi ngốc ngếch cọ xát Jeong Jihoon, rít lên những tiếng rỉ nho nhỏ. Sâu và cạn, từ bờ môi khô nứt đến cánh môi ươn ướt. Thân mật ẩn hiện chữa khỏi chút run rẩy xộc lên trong nháy mắt khi hai người nhắc về chuyện xưa.
"Hyung, bộ dáng anh hôn môi giống con chó nhỏ." Giọng nói Jeong Jihoon đầy ấp ý cười, hàm hồ nói.
Kim Hyukkyu hơi xấu hổ, anh đẩy Jeong Jihoon ra, chưa kịp trưng biểu cảm hung dữ, đã bị Jeong Jihoon thực tủy biết vị* đè gáy truy đuổi, nối tiếp một cái hôn ướt át.
(*Nếm thử mới biết mùi vị ngon)
"Kim Hyukkyu." Jeong Jihoon cảm thấy lồng ngực mình căn phình, "Quà sinh nhật năm nay của Jeong Jihoon là,"
"Jeong Jihoon mỗi một năm sau khi gặp được anh." Cậu hôn xuống mắt trái Kim Hyukkyu.
"Năm năm trước thích anh." Mắt phải.
"Hiện tại vẫn vô cùng thích anh." Chóp mũi.
"Và Jeong Jihoon năm năm sau sẽ cùng anh già đi, trở về làm người bình thường." Khóe môi.
"Anh phải nhận lấy đàng hoàng đó."
Mỗi người đều muốn theo đuổi định nghĩa hoàn mỹ trong câu chuyện.
Mà trong nhật ký tình yêu của Kim Hyukkyu ghi chép một đoạn hồi tưởng thật dài, câu mở đầu là "Cuối cùng mình cũng gặp lại cậu ấy rồi."
"Vừa nghĩ tới chuyện sẽ cùng người vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng tới nỗi làm người ta sợ hãi, từ ánh đèn chiếu rọi trở về bình đạm và tầm thường, có lẽ sẽ còn ầm ĩ hơn gấp nghìn lần, là thấy hơi đau đầu."
"Nhưng tôi chưa bao giờ biết ơn vận mệnh như lúc này."
Chuyện tôi thích người.
Một ngày tựa như qua thật nhiều năm, từng ấy năm qua giống như một ngày.
(Hết)
? Trả flag xong rồi, tuy không đúng tiến độ dự kiến nhưng cuối cùng cũng xong, sương sương 42k chữ chứ không bao nhiêu ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.