Chương trước
Chương sau
Một bàn tay mềm mại đặt trên bả vai, Nam Cung Dạ Hi giật mình một cái mới kịp phản ứng.
“A!” Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên nhào lên trước ôm lấy cô, mặt vùi ở cần cổ của cô, cảm động lại kinh hỉ mà lên tiếng ồn ào: “Chị dâu, em có mùa xuân thứ hai!!”
Dụ Thiên Tuyết bị cái nhào lên của cô làm cho lảo đảo, không biết phải làm sao.
Cuối cùng cô xì một tiếng cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai Nam Cung Dạ Hi: “Được rồi, chị đã biết, mùa xuân thứ hai chứ gì, hiện tại cô có thể đi vào ăn cơm với cả nhà chưa?”
“Chị sờ mặt em xem, chị sờ chị sờ! Nóng quá……” Nam Cung Dạ Hi bắt lấy tay cô mà lay động.
Dụ Thiên Tuyết cười đến xán lạn, véo véo gò má cô: “Được rồi, cũng may là ddang ở nhà, có nháo như thế nào cũng không mất mặt, cô nhìn bộ dáng cô xem, nơi nào giống mẹ của đứa nhỏ năm tuổi, quả thực chính là cô thiếu nữ hoài xuân!”
Nam Cung Dạ Hi ngã vào trên vai cô mà cọ xát làm nũng cả nửa ngày, thật lâu mới mới phục hồi tinh thần từ cái hôn mang đến sóng to gió lớn kia.
“Chị dâu, chị nói a, nếu lúc trước anh em không có cưỡng bách chị, mà là trắng trợn táo bạo biểu đạt đối sự yêu thích đối với chị, sau đó lì lợm la liếm mà truy đuổi chị, có phải sẽ càng hạnh phúc hay không……”
Dụ Thiên Tuyết tiếp tục đi về phía phòng khách, cười lắc đầu: “Không có khả năng kia, anh ấy thích chị mới là lạ, lúc đó anh ấy vẫn luôn chán ghét chị.”
“Ai nha, em nói là nếu……”
“Nếu sao……” Dụ Thiên Tuyết cẩn thận nghĩ nghĩ, hình dáng Nam Cung Kình Hiên tuấn lãng xuất hiện ở trước mặt cô, mặt cô đỏ Hồng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đáng tiếc, chị không phải là người nông cạn trông mặt mà bắt hình dong, lại nói anh cô cũng không hề ôn nhu, tính tình anh ấy nóng như lửa vậy, ai chọc nổi anh ấy a……”
“Thì chị chọc đến đó thôi! Cho nên chỉ có chị mới còn ở bên cạnh để anh ấy khi dễ……”
Hai người dây dưa nói chuyện, đi vào phòng khách.
*****
Vài ngày sau, trong phòng khách, Dụ Thiên Tuyết đối mặt với sự kiện đau đầu đầu tiên kể từ khi làm mẹ cho tới nay.
Tiêu Tiêu được ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ phấn nộn ngốc ngốc, thân thể mềm mại ghé vào trên đầu vai cô, tay nhỏ theo bản năng bắt lấy tóc mẹ mà chơi, một bên chơi một bên chảy nước miếng, muốn bao nhiêu ngoan thì có bấy nhiêu ngoan.
—— nhưng hai nhóc bên ngoài kia, khiến cho cô có chút đầu lớn.
“Mẹ Ngô, giúp con chăm sóc Tiêu Tiêu một lát, con đi ra ngoài nhìn xem.” Dụ Thiên Tuyết đưa qua.
Tiêu Tiêu mở hai tay nhỏ ra, đôi mắt trong suốt như nho đen chăm chú nhìn cô, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, không tiếng động mà phản kháng.
“Tiêu Tiêu ngoan, đừng ầm ĩ ha, anh con gây hoạ, để mẹ đi ra ngoài giáo huấn anh!” Dụ Thiên Tuyết yêu thương mà xoa bóp cằm con gái, nhỏ giọng nói, ngước mắt nhìn mẹ Ngô:“Cảm ơn mẹ Ngô, con đi ra ngoài!”
“Haiz, dạ thiếu phụ nhân, cô đi đi!”
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Tiểu Ảnh cùng Y Y ngoan ngoãn ngồi trên sofa, còn có một cô bé cột tóc đuôi ngựa đang đong đưa hai chân trắng nõn cũng ngồi trên sofa, người giúp việc đến đưa điểm tâm ngọt, cô bé lễ phép xua tay nói không cần.
“Quản gia, sao lại thế này?” Dụ Thiên Tuyết đi qua hỏi.
“Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư hôm nay trở về dẫn theo một bạn học, đây là ——” Quản gia quay mặt nhìn nhìn: “Là cháu gái của Bùi gia ở Đông Thành, không cùng bên kia chào hỏi liền tới đây, cô xem……”
Dụ Thiên Tuyết bắt giữ một từ mẫn cảm bên trong, nhỏ giọng hỏi: “Bùi gia?”
“Đúng vậy, là cô bé này nói, tôi cũng chưa có điều tra rõ ràng, nhưng đã gọi điện thoại xác nhận cùng với bên kia, hẳn là cháu gái nhà họ không sai.”
Dụ Thiên Tuyết giật mình, quyết định vẫn là tiến lên tự mình hỏi rõ ràng.
“Bạn nhỏ……”
Cô bé ngồi trên sofa quay đầu qua, đôi mắt ngập nước nhìn cô, đột nhiên lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Bạn nhỏ, cháu là bạn học của Tiểu Ảnh à?” Dụ Thiên Tuyết ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô bé, thanh âm nhu hòa mát lạnh: “Nói cho dì biết cháu tên là gì? Cứ như vậy mà tới nơi này, người trong nhà cháu biết không?”
Bởi vì kinh ngạc mà cô bé há to miệng chậm rãi khép lại, thanh thúy hướng về đối diện hỏi: “Dụ Thiên Ảnh, dì này là mẹ bạn sao?”
“Đúng vậy, mommy của mình!” Tiểu Ảnh vẫn đùa nghịch máy chơi game trong tay, nhảy xuống sofa buông tay nói: “Hiện tại nhìn thấy nhà mình là bộ dáng gì rồi đúng không? Chẳng lẽ bạn thật sự muốn ăn vạ nhà mình không về sao? Mình còn nhỏ nha, không thể cùng bạn kết hôn đâu, không tin bạn có thể hỏi mommy của mình!”
Nói xong, cậu bé đùa nghịch ấn ấn phím, nhìn nhìn bên trái thiếu một viên đinh ốc: “Mình không nói với bạn nữa, mình đi sửa máy chơi game đây !” Nói xong liền chạy.
“Hazi……” Dụ Thiên Tuyết không hiểu ra sao, còn không biết rõ ràng là chuyện gì, đứa nhỏ kia cũng đã chạy mất.
“Chào dì.” Cô bé ngoan ngoãn, ngọt ngào mà kêu một tiếng.
“Chào bạn nhỏ, tên gọi là gì?”
“Bùi Tuyết Lam.”
“Kia bạn học Tuyết Lam hôm nay tới nhà dì làm khách sao? Hoan nghênh ha.”
“Không phải,” Cô bé lắc đầu, thành thật nói: “Dì ơi, cháu là tới cầu hôn Dụ Thiên Ảnh nha, cháu thích bạn ấy, sau này cháu phải gả cho bạn ấy, nhưng mà bạn ấy nói nói có cưới cháu hay không thì phải do mommy của bạn ấy quyết định, cháu liền tới đây gặp mommy của bạn ấy.”
Nói xong, cô bé nhảy xuống, bắt lấy vạt áo của Dụ Thiên Tuyết, nói: “Dì ơi, dì thấy cháu được không? Sau này cháu có thể kết hôn cùng Dụ Thiên Ảnh không?”
“Ách……” Dụ Thiên Tuyết bị dọa tới rồi, tuy đã làm mẹ rất nhiều năm, nhưng bảo bảo rốt cuộc còn rất nhỏ, hầu như trước nay cô đều không hề nghĩ tới mấy vấn đề này, trẻ con sinh năm 9x tư tưởng thật sự quá tiên tiến, cô có chút chống đỡ không được……
“Kết hôn……” Cô có chút gian nan nói, nắm tay nhỏ của Bùi Tuyết Lam, chậm rãi nói: “Tuyết Lam, cháu biết cái gì là kết hôn sao? Daddy mommy của cháu có biết hay không, mấy đứa còn nhỏ, như thế nào lại nghĩ đến kết hôn?”
Bùi Tuyết Lam buông tay: “Vì cái gì bọn cháu không thể, cháu thích Dụ Thiên Ảnh a, bạn ấy rất thông minh, bạn ấy còn tăng cháu máy chơi game, cho cháu đồ ăn ngon, cháu con cần nghĩ cái gì nữa nha? Cháu không muốn giống chú của cháu đâu, lớn tuổi còn không chưa kết hôn, lẻ loi một mình thật đáng thương.”
Dụ Thiên Tuyết: “……”
Quả nhiên là người lớn dạy trong lúc vô tình, cô không rõ chú trong miệng Lam Tuyết rốt cuộc là ai, nhưng là có thể nhìn ra được, vấn đề kết hôn của thanh niên lớn tuổi này ngay cả trẻ con cũngg bắt đầu lo lắng, chính là…… Tiểu Ảnh nhà bọn họ thật sự còn nhỏ a…… Cô khóc không ra nước mắt.
“Tuyết Lam, trước tiên ở đây chơi cùng Tiểu Ảnh và Y Y một hồi được không? Chờ daddy của Tiểu Ảnh về dì sẽ thương lượng với chú ấy rồi mới quyết định, như vậy được không?”
“Dạ!” Tiểu Tuyết Lam ngoan ngoãn ngồi trên sofa, đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Cháu chỉ biết Trình Lan Y cùng Dụ Thiên Ảnh rất thân thiết nha, bọn họ sẽ không đã hứa hôn từ nhỏ rồi đi? Cháu không muốn làm kẻ thứ ba đâu……”
Dụ Thiên Tuyết đỡ trán, cảm thấy có chút hỏng mất, ai có thể nói cho cô biết, là ai dạy đứa nhỏ còn đang tuổi đi học này mấy chuyện kia a?
Trong lòng cô như có lửa đốt, chỉ mong Nam Cung Kình Hiên có thể mau về nhà.
“Còn có nha, dì ơi……” Tiểu Tuyết Lam đứng thẳng người, tay nhỏ vòng ở bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Cháu nhìn dì thực quen mặt nha, cháu thấy hình của dì ở trong phòng của chú, dì quen biết chú của cháu à?”
“Hả……” Dụ Thiên Tuyết có chút vô ngữ, không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Chú nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.