Một bàn tay mềm mại đặt trên bả vai, Nam Cung Dạ Hi giật mình một cái mới kịp phản ứng.
“A!” Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên nhào lên trước ôm lấy cô, mặt vùi ở cần cổ của cô, cảm động lại kinh hỉ mà lên tiếng ồn ào: “Chị dâu, em có mùa xuân thứ hai!!”
Dụ Thiên Tuyết bị cái nhào lên của cô làm cho lảo đảo, không biết phải làm sao.
Cuối cùng cô xì một tiếng cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai Nam Cung Dạ Hi: “Được rồi, chị đã biết, mùa xuân thứ hai chứ gì, hiện tại cô có thể đi vào ăn cơm với cả nhà chưa?”
“Chị sờ mặt em xem, chị sờ chị sờ! Nóng quá……” Nam Cung Dạ Hi bắt lấy tay cô mà lay động.
Dụ Thiên Tuyết cười đến xán lạn, véo véo gò má cô: “Được rồi, cũng may là ddang ở nhà, có nháo như thế nào cũng không mất mặt, cô nhìn bộ dáng cô xem, nơi nào giống mẹ của đứa nhỏ năm tuổi, quả thực chính là cô thiếu nữ hoài xuân!”
Nam Cung Dạ Hi ngã vào trên vai cô mà cọ xát làm nũng cả nửa ngày, thật lâu mới mới phục hồi tinh thần từ cái hôn mang đến sóng to gió lớn kia.
“Chị dâu, chị nói a, nếu lúc trước anh em không có cưỡng bách chị, mà là trắng trợn táo bạo biểu đạt đối sự yêu thích đối với chị, sau đó lì lợm la liếm mà truy đuổi chị, có phải sẽ càng hạnh phúc hay không……”
Dụ Thiên Tuyết tiếp tục đi về phía phòng khách, cười lắc đầu: “Không có khả năng kia, anh ấy thích chị mới là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/537033/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.