Nam Cung Kình Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi đỏ hồng của cô lên mà hôn môi. Hô hấp của cô đều bị đổ ở môi lưỡi anh, ái muội mà thương tiếc. Không hiểu sao Dụ Thiên Tuyết bỗng nhiên bị cảm động, duỗi tay khoanh lại cổ anh, đón ý nói hùa với nụ hôn của anh. Cô cảm thấy mình chính là may mắn, chẳng sợ lúc ban đầu gặp nhau đã làm cho mình thương tích chồng chất máu hồng loang lổ, nhưng mặc kệ kiếp số qua đi có bao nhiêu lớn, vẫn còn có người canh giữ ở bên cạnh mình, giữa đêm khuya ôm cô vào lòng cho cô sự ấm áp yêu thương, hết thảy tựa hồ đều trở nên đáng giá. ***** Trong văn phòng trung tâm Huệ Minh, chủ quản Chương vừa lơ đãng liền đánh ngã ly nước. “Anh cẩn thận!” Dụ Thiên Tuyết vội vàng đứng dậy, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho anh ta. “À à, để tôi, để tôi tự làm.” Chủ quản Chương đại kinh thất sắc, tránh đi tay cô, tự mình lấy khăn giấy lau cái bàn. Thông minh như Dụ Thiên Tuyết, nơi nào có thể nhìn không ra anh ta đang khẩn trương. Uyển chuyển nhẹ nhàng mà vòng ra phía sau anh ta, cô chậm rãi cong lưng nhỏ giọng nói: “Chủ quản, vậy xem như anh đã đồng ý nha? Tuần sau tôi đi làm, anh muốn theo mức lương trước kia trả cho tôi, hay dựa theo tỉ lệ trích phần trăm, không được làm bộ, nói như vậy là quyết định rồi?” Trái tim chủ quản Chương vừa mới hoãn một khắc, tức khắc lại bị gắt gao níu lên. “Tôi nói này bà cô, cô…… Cô buông tha tôi được không? Tôi đây trên có già dưới có trẻ, thoạt nhìn tôi giống như người dám đua với người khác lắm sao?” Anh ta đơn giản vòng qua bàn đứng đối diện mà nói chuyện với cô: “Để cô tiếp tục công tác ở đây? Chồng cô mà biết sẽ giết chết tôi!” “Đừng nói nghe dọa người như vậy,” Giọng nói của Dụ Thiên Tuyết hơi thả lỏng, tùy tay lấy cuốn sách trên kệ sách qua nhìn: “Mấy ngày hôm trước tôi có hỏi anh rồi, bằng chứng nhận tư cách có thể dùng không, nếu không thể thì anh cho rằng tôi thi văn bằng này ở Mỹ làm cái gì? Bên Kình Hiên anh cũng không cần lo lắng, tôi sẽ đi nói với anh ấy —— còn nữa, ai nói với anh là tôi không thể đi làm?” “Haiz, tôi nói này ——” Chủ quản Chương nghẹn một hơi ở cổ họng. Chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy lạ, dứt khoát đi rót một ly nước khác, liều mạng uống nước để hạ hỏa. “Tôi nói này Thiên Tuyết, tôi nói thật với cô vậy,” Chủ quản Chương rốt cuộc mở miệng: “Nếu là trước kia, cô muốn trở về công tác, bằng vào biểu hiện làm việc trước kia của cô, tôi một trăm lần hoan nghênh, nhưng tình huống hiện tại cô cũng biết, cô đi đến chỗ nào cũng đều là một vị tôn phật a! Cả nhà Nam Cung đều phải cung phụng cô, cô mà ở chỗ này đi làm, ai còn dám tới?” “Vậy ý anh là tôi nên bị gác xó, mỗi ngày ở nhà làm bà chủ gia đình, chờ đến trăm năm sau hẳn là còn được hong gió đặt ở trong viện bảo tàng lịch sử cho đời sau chiêm ngưỡng?” “Ai da tổ tông của tôi ơi,” Chủ quản Chương đỡ trán: “Nhà cô không phải còn có cô công chúa nhỏ sao? Vừa mới sinh hơn một tháng, cô mau về nhà chăm con đi!” Dụ Thiên Tuyết buông tạp chí, ánh mắt mát lạnh: “Tôi muốn làm gì anh cũng muốn cắm một câu sao?” Nói xong cắn cắn môi, ánh mắt giảo hoạt mà ái muội, nhẹ giọng nói: “Nếu không anh tới nhà tôi hỗ trợ trông trẻ ha? Tôi thấy anh rất hứng thú, dù sao tôi không muốn bị con cái buộc ở bên người, anh muốn đến thì tôi thành toàn anh a.” Chủ quản Chương ngậm ở trong miệng một ngụm nước rốt cuộc cũng bị sặc. “Khụ khụ khụ……” Dụ Thiên Tuyết thu hồi tươi cười, xả qua tờ khăn giấy, thực săn sóc mà đưa cho anh ta. Đầu năm nay, cơm có thể ăn bậy, lời nói cũng không thể nói bậy, bằng không sẽ xảy ra sự cố. “Cô nói…… Nói đi cô muốn thế nào!” Chủ quản Chương có chút bất chấp tất cả. “Ba ngày sau tôi lại đến báo danh,” Dụ Thiên Tuyết nhìn ngày ở cuốn lịch trên bàn của anh ta một cái, lúm đồng tiền như hoa: “Chủ quản, về sau sinh hoạt của ’tiểu nữ’ sẽ toàn bộ dựa vào anh, thất kính thất kính.” Chủ quản Chương nằm liệt trên ghế, ngoài cười nhưng trong không cười: “Khách sáo khách sáo.” ***** Từ trung tâm Huệ Minh đi ra, nhận được điện thoại của Dạ Hi. “Chị dâu, chị mau tới đây,” Trong giọng nói của Nam Cung Dạ Hi tràn đầy bất mãn cùng ủy khuất: “Quán cà phê Phong Vận, mau tới mau tới!” “Hiện tại sao? Cô ở đó làm cái gì?” “Thân cận.” “——!” Dụ Thiên Tuyết thiếu chút nữa dẫm đến chân mình, mày đẹp nhăn lại: “Thân cận????” Tài xế xe nhà chậm rãi ngừng ở bên cạnh cô. “Dạ Hi, cô từ từ, hiện tại tôi lập tức đi qua!” Dụ Thiên Tuyết cảm giác như mình đang nghe truyện huyền huyễn, nhanh chóng nói một câu liền bước lên xe. —— thân cận? Trong nhà không có ai an bài cho cô ấy thân cận a! Con nhỏ này đi thân cận với ai??? Quán cafe Phong Vận ở phụ cận Lịch Viễn, chỉ cách mấy con phố mà thôi, Dụ Thiên Tuyết xuống xe, dặn dò tài xế xe nhà đi trước, cô không biết lại ở chỗ này ngốc bao lâu, có khả năng sau đó sẽ cùng Dạ Hi đi dạo cũng không chừng. Đi vào bên trong quán cafe, tiếng Saxophone vang du dương nhẹ nhàng. Dụ Thiên Tuyết tìm kiếm Nam Cung Dạ Hi giữa mấy người khách ít ỏi, cuối cùng nhìn thấy cô ở lầu hai trang nhã. Cô đang giận dữ, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ mê ly dưới ánh sáng đèn, vỗ bàn một cái, mở miệng nói: “Có con thì làm sao? Năm nay tôi mới 27 tuổi còn chưa tới 28, nếu không có con thì chứng tỏ mấy năm nay tôi chính là lưu luyến bụi cỏ phong lưu khoái hoạt, hoặc chính là độc phụ tịch mịch khó nhịn, vậy không phải nói tôi một tay lôi kéo con gái sống uổng thời gian sao? Đúng là tôi đã từng kết hôn, nhưng tôi điều tra qua anh cũng vậy a, hơn nữa con anh không chỉ có một đứa! Anh nói thử tôi có chỗ nào không xứng với anh, nếu hôm nay anh không nói rõ một hai ba, anh đừng mơ tưởng đi khỏi đây!” Dụ Thiên Tuyết vừa muốn đẩy cửa, liền nghe thấy một tiếng rống như vậy. Trời đất ơi…… Cô giơ tay tay xoa xoa trán, không dám nhìn kỹ người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía mình trông như thế nào, vội vàng gõ gõ cửa: “Dạ Hi, chị có thể vào không?” “Nha! Chị dâu!” Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu kêu một tiếng, lửa giận tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên có chút ủy khuất, đứng lên nói: “Chị dâu vào đi!” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi đi vào, đi đến bên cạnh Dạ Hi, lúc này mới nhìn đến bộ dáng người đàn ông đối diện. Một khuôn mặt trầm tĩnh kiên nghị, thoáng nhìn thì không có gì loá mắt, nhưng sau khi quan sát mới mơ hồ có thể nhìn ra vẻ thản nhiên cùng trầm ổn giữa mày, môi mỏng hơi hơi nhấp không phát ra âm thanh, tựa hồ hết thảy đều ở trong tầm khống chế của anh ta. Ánh mắt anh ta vốn dừng ở trên người Nam Cung Nam Dạ Hi, nhìn đến Dụ Thiên Tuyết, lúc này mới hơi hơi nhíu mày. “Dụ tiểu thư, hân hạnh.” Anh ta nhận ra Dụ Thiên Tuyết, ưu nhã đứng dậy, vươn tay. “Chào anh,” Dụ Thiên Tuyết mang theo vẻ xin lỗi vươn tay ra: “Ngượng ngùng, Dạ Hi nói chuyện tương đối thẳng tính, nếu có mạo phạm xin anh thứ lỗi.” Ánh mắt anh ta lưu chuyển, lại lần nữa đảo qua Nam Cung Dạ Hi, chỉ là cong cong môi, một câu cũng không nói. “Úc Phong.” Anh ta giới thiệu tên của mình. Dụ Thiên Tuyết ngồi xuống cùng Nam Cung Dạ Hi, ở dưới bàn véo mu bàn tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Từ nơi nào tìm tới đàn ông? Như thế nào lại đi thân cận?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Dạ Hi thoáng đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở trong yến hội ngày đó đó, anh ấy đi thay chú của anh ấy, em coi trọng, đương nhiên muốn lôi kéo anh ấy đi thân cận!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]