Nam Cung Kình Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi đỏ hồng của cô lên mà hôn môi.
Hô hấp của cô đều bị đổ ở môi lưỡi anh, ái muội mà thương tiếc.
Không hiểu sao Dụ Thiên Tuyết bỗng nhiên bị cảm động, duỗi tay khoanh lại cổ anh, đón ý nói hùa với nụ hôn của anh.
Cô cảm thấy mình chính là may mắn, chẳng sợ lúc ban đầu gặp nhau đã làm cho mình thương tích chồng chất máu hồng loang lổ, nhưng mặc kệ kiếp số qua đi có bao nhiêu lớn, vẫn còn có người canh giữ ở bên cạnh mình, giữa đêm khuya ôm cô vào lòng cho cô sự ấm áp yêu thương, hết thảy tựa hồ đều trở nên đáng giá.
*****
Trong văn phòng trung tâm Huệ Minh, chủ quản Chương vừa lơ đãng liền đánh ngã ly nước.
“Anh cẩn thận!” Dụ Thiên Tuyết vội vàng đứng dậy, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho anh ta.
“À à, để tôi, để tôi tự làm.” Chủ quản Chương đại kinh thất sắc, tránh đi tay cô, tự mình lấy khăn giấy lau cái bàn.
Thông minh như Dụ Thiên Tuyết, nơi nào có thể nhìn không ra anh ta đang khẩn trương.
Uyển chuyển nhẹ nhàng mà vòng ra phía sau anh ta, cô chậm rãi cong lưng nhỏ giọng nói: “Chủ quản, vậy xem như anh đã đồng ý nha? Tuần sau tôi đi làm, anh muốn theo mức lương trước kia trả cho tôi, hay dựa theo tỉ lệ trích phần trăm, không được làm bộ, nói như vậy là quyết định rồi?”
Trái tim chủ quản Chương vừa mới hoãn một khắc, tức khắc lại bị gắt gao níu lên.
“Tôi nói này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/537028/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.