“Hừ,” Một phụ nữ nhìn Dụ Thiên Tuyết, khinh thường mà nói: “Chúng tôi là thế nào không quan trọng, tốt xấu gì còn có ông chồng để chúng tôi có thể mắng chửi hay oán giận một chút, Nam Cung Dạ Hi, cho dù gia đình cô đã rách nát cũng không nên nguyền rủa chúng tôi bị giống như cô, chúng tôi không xui xẻo như cô, còn bữa tiệc này nữa, tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như trò hề —— người ta nói dạng phụ nữ gì thì sẽ sinh ra con cái loại đó, một đứa con hoang không biết từ nơi nào toát cũng bị cả nhà các người cung phụng như bảo bối, khôi hài!”
Một câu, khiến khuôn mặt trầm tĩnh của Dụ Thiên Tuyết cũng hơi trắng xanh.
Ánh mắt cô mắt đảo qua người phụ nữ vừa mới nói chuyện kia, nhìn cô ta một thân lễ phục màu tím nhạt, áo choàng bọc bờ vai trắng nõn, bộ dáng cao nhã lại ngạo khí.
Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng một trận lạnh lẽo.
Đích xác, toàn bộ bữa tiệc hôm nay chính là cho cô một loại cảm giác như vậy, cô không có xuất thân bối cảnh, không có gia sản cũng như tài lực hùng mạnh ở phía sau chống lưng cho cô, ngay cả con gái mới sinh của cô, nhìn mọi người vui đùa ầm ĩ nịnh nọt vây quanh, trên thực tế trong lòng đã sớm không biết khinh thường như thế nào.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết mở miệng nói: “Lan tiểu thư, chào cô.”
Thiên kim của chủ tịch tập đoàn Nhã Lan - Lan Hiểu Viện, nếu cô không nhận sai mà nói, hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/537025/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.