“Đừng ngủ…… Em đừng ngủ ……” Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô, tiếng nói khàn khàn xuyên qua tóc chui vào tai cô: “Anh mang em đi tắm rửa, tắm xong cùng nhau ngủ.”
Lời vừa dứt thì bàn tay liền bắt đầu không thành thật, cách lớp váy ngủ xoa nắn eo cô, dường như muốn xuyên qua lớp vải mềm mại kia trực tiếp chạm vào da thịt cô, dụi toàn bộ thân thể nhỏ xinh vào trong lồng ngực mình.
Dụ Thiên Tuyết khẽ rên một tiếng, hơi hơi nhíu mày.
“Ngày mai chính là tiệc đầy tháng của bảo bảo …… Em lại không nhận thức bất kỳ thân thích nào của nhà anh, bọn họ làm khó dễ thì em phải làm sao bây giờ?” Cô phát hiện ý đồ của anh, ánh mắt như nước, vũ mị quyến rũ, ôm cổ anh mà nhỏ giọng hỏi.
“Cái gì mà làm sao bây giờ……” Nam Cung Kình Hiên vén mấy sợi tóc của cô, nụ hôn nóng như lửa xâm phạm cần cổ cô, mặc kệ cô đột nhiên run lên chịu không nổi mà trốn tránh, túm chặt vòng eo cô mà hôn càng thêm không kiêng nể gì: “Em là vợ của anh, liên quan gì tới bọn họ……”
Trốn tránh không kịp, trước mắt hiện lên từng đợt mê ly sáng nhoà, Dụ Thiên Tuyết bám vào bờ vai anh, cắn môi, cả người run rẩy.
“……” Cô có phần không biết nên nói như thế nào cùng người đàn ông này.
“Đừng hôn nữa, em còn chưa tắm……” Cô run giọng nói, mấy ngón tay luồn vào mái tóc ngắn đen đậm của anh, cảm thụ được xương quai xanh bị gặm cắn lúc mạnh lúc nhẹ, hô hấp không xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/537023/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.