Lửa giận trong lòng Lạc Phàm Vũ đã đến đỉnh điểm, đi đến cửa sau xe taxi, mở cửa ra, túm lấy Dụ Thiên Nhu, không nói năng gì kéo cô xuống xe.
“Á ——!” Cánh tay của Dụ Thiên Nhu bị anh túm trật khớp, đau đến phát run: “Lạc Phàm Vũ…… Lạc Phàm Vũ, anh muốn làm gì!”
“Tôi chưa nói cho em đi em lại dám đi, gan lớn rồi đúng không?” Trong miệng của Lạc Phàm Vũ phảng phất mùi rượu nhàn nhạt, con ngươi đen như bùng cháy lửa giận, lạnh lùng nói.
“Tôi……” Dụ Thiên Nhu sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng vẫn cố bấu lấy cửa xe: “Anh đừng động đến tôi, tôi và Tuyên Trạch cùng nhau trở về, chúng tôi…… Á!”
Lạc Phàm Vũ không nói lời nào, kéo cô vào trong lòng ngực, nhìn bộ dáng hoảng loạn của Mạc Tuyên Trạch ở trong xe, ’Sầm!’ một tiếng, cửa xe đóng lại, lạnh lùng nói với tài xế taxi: “Lái xe!’.
Tài xế taxi sợ tới mức không nhẹ, cho rằng gặp phải cướp giật, không chút suy nghĩ, dẫm chân ga một cái, trong khi Mạc Tuyên Trạch chưa kịp mở cửa xe thì xe đã hoả tốc phóng đi.
Đêm khuya yên tĩnh, trên đường lớn chỉ còn lại hai bóng dáng đang dây dưa cùng nhau.
Dụ Thiên Nhu nhìn xe taxi chạy đi thì nôn nóng không thôi: “Lạc Phàm Vũ, anh muốn làm gì? Anh đâu phải là gì của tôi, sao anh lại tự chủ trương làm cho bạn của tôi đi trước?!”
“Bạn em?” Lạc Phàm Vũ cười lạnh nhìn cô: “Không phải nói là bạn trai sao? Nếu cậu ta có gan, tại sao vừa rồi không xuống đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/537013/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.