Lạc Phàm Vũ cảm thấy, mình đúng là điên rồi.
Sáng sớm hôm sau, quản lý phía dưới nơm nớp lo sợ chạy lên nói với anh, Dụ Thiên Nhu gửi đơn xin chính thức từ chức cho ông ta, khuyên như thế nào cũng không được, trực tiếp rời khỏi công ty.
Lạc Phàm Vũ nghe có chút lớn đầu.
—— cô nhóc này, thật sự làm tới?
Thật sự anh không rõ ngày hôm qua mình bị làm sao vậy, không thể hiểu được đã ầm ĩ lên với cô, những lời tàn nhẫn mà trước kia chưa hề nói qua với bất kỳ phụ nữ nào đều lấy ra nói hết với cô, rốt cuộc là vì cái gì? Từ khi nào thì anh đã trở nên độc miệng như vậy?
Tiếp theo đó là điện thoại của trợ lý, nói cho anh biết, Dụ Thiên Nhu đã dọn khỏi căn hộ ở khu Bích Vân, vào khoảng 10 giờ sáng nay, gửi lại chìa khóa cửa còn ký tên sổ đăng ký, hết thảy đều giao cho bảo vệ cổng.
Lạc Phàm Vũ ngồi trên ghế xoay, chậm rãi nhắm mắt lại, xoa trán, cảm thấy đã rất lâu rồi không có phiền não thế này.
Di động lại lần nữa reo vang.
Sáng sớm tiếp mấy cuộc điện thoại phiền lòng liên tục, vì thế cầm điện thoại lên lạnh lùng nói: “Ai?”
Đối diện giật mình, giọng nói trầm thấp du dương của Nam Cung Kình Hiên vang lên: “Cậu đang bận?”
“À,” Lạc Phàm Vũ phục hồi tinh thần: “Không có, vừa mới nhìn một hợp đồng nên bực bội, sao vậy? Sao điện thoại cho mình vào giờ này?”
“Bên mình có một hợp đồng không biết cậu cảm thấy hứng thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/537007/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.