Em đã từng nghĩ, nếu em là chị, chị là em, những chuyện chị đã làm vì em, nhưng còn em, em có thể vì chị mà làm giống như vậy hay không.
Mọi người đều nói, ba mẹ mất sớm, anh cả như cha, chị cả như mẹ.
Năm ấy, em 17, chị 22 tuổi.
—— Dụ Thiên Nhu
Năm 17 tuổi ấy, tôi hỗn loạn mờ mịt, trước mắt là bóng tối mênh mang.
Từ biệt chị, tôi bước lên máy bay, cảm giác được máy bay cất cánh lên không trung, những người phía sau nói chuyện cùng tôi đều là những người tôi không quen biết.
Chị nói, em đi nước ngoài, tốt nhất là không cần trở về.
Lúc đó, tất nhiên là tôi không hiểu ý tứ của chị.
Tôi chỉ cảm thấy khổ sở, trên đời này tôi đã không còn người thân, sao tôi có thể rời khỏi chị mà đi xa như vậy.
Người phía sau nói cho tôi biết, thành phố mà tôi đang đi đến chính là Manchester của nước Mỹ, tên một thành phố mà tôi rất ít khi nghe tên.
Sau một năm, tôi không có gì khác so với lúc ở Trung Quốc, vẫn hỗn loạn mờ mịt như cũ, chẳng qua giao tiếp từ tiếng Trung biến thành tiếng Anh mà thôi, tôi có thể cảm giác được khí hậu ấm lạnh, nhưng lại không cách nào cảm giác được cảnh vật nơi mình sinh sống, tôi rất nhớ chị, vài lần nói muốn nghe giọng của chị, nhưng lại bị cự tuyệt.
Tôi rất nghi hoặc, thậm chí vô cùng sợ hãi, nhưng tôi biết, mình không có lựa chọn.
Tôi là một người mù, người khác đối đãi với tôi như thế nào tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/537001/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.