Thiên Nhu thoáng quay đầu lại, thấy người đàn ông cao lớn kia cúi người xuống, thân mật ôm chị vào trong ngực lồng ngực ấm áp của mình.
Đôi mắt cô thoáng lấp lánh, không nói một lời nào.
Có đôi khi, lời chúc phúc tốt nhất chính là sự nhượng bộ, chính là dấu diếm, cô biết đây là chuyện duy nhất mình có thể làm cho chị.
Nhìn vẻ mặt cô là Nam Cung Dạ Hi có thể đoán ra tâm tư của cô, cười nói: “Cô cũng thích anh tôi?”
Thiên Nhu phát hoảng.
“Biểu hiện của tôi rất rõ ràng sao? Đều có thể nhìn ra được?” Cô quá thành thật, vội vàng sờ sờ mặt mình, sợ lộ ra gì đó.
Trước kia, đích xác là cô không hề giấu diếm cảm tình này, nhưng từ sau khi được cứu về, cô không bao giờ dám suy nghĩ loạn nữa, cảnh tượng Nam Cung cả người đầy máu khi bị Trình Dĩ Sênh đâm một dao, cả đời cô không bao giờ quên được.
“Cô không có biểu hiện ra, là do tôi nhìn ra được” Nam Cung Dạ Hi đi xuống bậc thang, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Không cần suy nghĩ nữa, cô không có cơ hội, anh chị ấy đã có hai đứa nhỏ.”
Người phụ nữ này nói chuyện luôn sắc bén như vậy, ở phía sau, Thiên Nhu hít sâu, hít thật sâu, khó khăn lắm mới bình phục được tâm tình, vừa muốn mở miệng nói ‘Tôi biết’, thì Nam Cung Dạ Hi đã xua xua tay, đưa lưng về phía cô, nói: “Yêu đơn phương thì không có kết quả, cô vẫn là đừng phá hư bọn họ, điều này tôi cùng ba ba đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536991/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.