Giọng cô ta hơi lớn, người giúp việc bên cạnh nhìn thấy cũng dừng động tác lại, ánh mắt của Nam Cung Dạ Hi khẽ lúng túng, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, đi ra bên ngoài, bỏ lại một câu: "Muốn gặp Trình Dĩ Sênh thì hãy tới đây cùng tôi, không nên ở chỗ này ảnh hưởng đến cả nhà."
Trong lòng chua xót uất ức, Nam Cung Dạ Hi đột nhiên giật mình, nhìn bóng lưng Dụ Thiên Tuyết, do dự một chút, lập tức đi theo ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài, xanh thẳm không mây.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Dụ Thiên Tuyết đi tới bên trong vườn hoa nhỏ, Nam Cung Dạ Hi đuổi theo: "Cô nói cái gì? Cô có thể để cho tôi gặp được Trình Dĩ Sênh? !"
Cô đi chầm chậm, hít thở không khí trong lành, chậm rãi nói: "Cho dù muốn xin người ta giúp đỡ thì cô cũng phải có dáng vẻ cầu người chứ, tôi biết cô không dám đi nói chuyện này với anh trai cô, nhưng Lạc Phàm Vũ với cô có giao tình rất sâu sao? Ngay cả lời của ba cô mà anh ấy còn không để ý, huống chi là cô, cô cho rằng đi tìm anh ấy là được?"
Nam Cung Dạ Hi bị nói đến cứng họng, run giọng nói: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Chỉ có bọn họ biết Trình Dĩ Sênh đang ở đâu!"
Dụ Thiên Tuyết xoay người, ánh mắt trong trẻo nhìn cô ta: Trước tiên nói cho tôi biết, cô muốn gặp Trình Dĩ Sênh để làm gì?"
"Tôi. . . . . ."
Nam Cung Dạ Hi cúi đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt, giọng khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536984/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.