Chương trước
Chương sau
“Không có cách nào!!” Nam Cung Dạ Hi gào lên, nức nở òa khóc, nắm chặt di động run giọng nói: “Cô biết đây là ai gửi cho tôi hay không? Sáng nay tôi vừa nhận được điện thoại…… Tôi nhận được điện thoại của Trình Dĩ Sênh! Anh ta nói với tôi anh ta ở thành phố Z, anh ta nói con gái của chúng tôi đang ở trong tay anh ta, tiếp đó gửi cho tôi bức ảnh này, hỏi tôi có cần con bé hay không! Tôi nhớ con bé muốn điên …… Tôi thật sự muốn điên rồi……”
Chờ lâu như vậy mới có được tin tức của con gái, ở trong mơ thấy con gái biết bao nhiêu lần, nhưng sáng nay, vừa mở di động đã nhìn thấy ảnh con gái bị trói chặt hôn mê bất tỉnh nằm ở trên sofa, suýt nữa cô ta đã bị dọa ngất xỉu! Khi giọng của tên khốn kiếp kia vang lên bên tai, thiếu chút nữa cô ta đã quăng điện thoại di động ra ngoài!
Lòng tràn đầy cừu hận, lo lắng, sốt ruột, khiến cô ta muốn điên cuồng gào thét!
Dụ Thiên Tuyết giật mình mở to hai mắt nhìn, cả người cứng ngắt, khi nghe được câu “Trình Dĩ Sênh ở thành phố Z”, theo bản năng cô nghĩ đến căn nhà ở vùng ngoại ô cùng với sự khát máu của anh ta khi đó, sắc mặt trắng bệch, gần như không suy nghĩ gì, xoay người cầm lấy điện thoại bàn bên cạnh,vội vã bấm số.
“Đợi đã! Cô muốn làm gì!” Nam Cung Dạ Hi kinh hoảng, trên mặt đầy nước mắt, giơ tay qua ấn ngắt điện thoại.
“Tôi gọi cho anh của cô,” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, bình tĩnh nói: “Anh ấy và Lạc Phàm Vũ vẫn đang truy tìm Trình Dĩ Sênh ở thành phố S, không biết anh ta dùng biện pháp gì quay trở lại thành phố Z, tôi phải nói cho Kình Hiên biết ngay lập tức.”
“Cô điên rồi!!” Nam Cung Dạ Hi đoạt lấy ống nghe trong tay cô, bỗng nhiên đặt ống nghe trở lại điện thoại, một giọt nước mắt cũng rớt ở trên đó.
“Sao lại thế này?” Dụ Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn cô ta: “Dạ Hi, cô nói cho tôi nghe, chuyện là như thế nào? Trình Dĩ Sênh uy hiếp cô đúng không? 
Anh ta bắt cóc con gái cô, sau đó ra điều kiện muốn trao đổi? Cô đừng có hồ đồ!! Hổ dữ không ăn thịt con, cho dù anh ta cầm thú đến mức uy hiếp cô cũng sẽ không thật sự làm gì Y Y, chẳng lẽ cô thật sự nghe lời anh ta, dựa theo điều kiện anh ta nói mà làm theo sao?? Tôi nói cho cô biết, tôi đã từng mắc bẫy, tôi quá ngốc nên đã phạm sai lầm, tôi không thể nhìn cô cũng như vậy!”
Nam Cung Dạ Hi chảy nước mắt gào lên: “Sao cô biết anh ta sẽ không !! Vì bắt cóc Tiểu Ảnh ngay cả súng anh ta cũng sử dụng, giết người cũng không để ý, cô cho là tôi không biết à?! Cô nhìn đi…… Đây chính là con gái của anh ta…… Nếu anh ta còn chút nhân tình và lương tri thì anh ta sẽ trói con gái của mình như vậy sao?!”
Dụ Thiên Tuyết thống khổ xoa xoa trán, nhìn cô ta, lớn tiếng: “Cô tỉnh táo một chút được không! Tiểu Ảnh không phải con của anh ta, là con của tôi và Kình Hiên, đương nhiên anh ta ra tay được! Cô không nên nhìn thấy con gái là rối lên được không!”
“Y Y không phải con gái của cô, đương nhiên cô sẽ nói như vậy!” Nam Cung Dạ Hi phẫn nộ trừng mắt nhìn cô.
Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn cô ta, gần như muốn điên rồi, chẳng qua cảm thấy hình như có gì đó không thích hợp, cô nhìn kỹ biểu tình của Nam Cung Dạ Hi, đè xuống cuồng loạn trong lòng, thấp giọng nói: “Điều kiện của anh ta là gì?…… Dạ Hi, nói cho tôi nghe, anh ta muốn cô làm gì?”
Trong lòng cô biết rõ, tuy Nam Cung Dạ Hi hơi tùy hứng, chỉ số thông minh lại không cao, nhưng trong lòng cô ta chính là vẫn yêu Trình Dĩ Sênh, nếu được, cô ta vẫn hy vọng ba và anh trai mình vĩnh viễn không bắt được Trình Dĩ Sênh, cho dù anh ta bỏ mạng ở đâu cũng được, tóm lại không nên trở về nhà Nam Cung, nếu không, chắc chắn anh trai của cô ta sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Nam Cung Dạ Hi đè nén nước mắt, ánh mắt né tránh vài lần, cuối cùng vẫn là nhìn thẳng Dụ Thiên Tuyết, nói: “Anh ta muốn tôi đưa tiền, giúp anh ta xử lý hộ chiếu xuất ngoại, chuẩn bị tốt cho anh ta một đường lui, anh ta sẽ không sống ở Trung Quốc nữa, còn có…… Anh ta còn nói, nếu muốn 
Y Y không có việc gì, đưa cô đi gặp anh ta, sau đó tôi có thể dẫn Y Y về……”
Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, trong đầu ‘Ầm’ một tiếng.
Đôi mắt của cô lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Dạ Hi, nhịn không được mà cười khổ, biểu tình dần lạnh lùng, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Sáng sớm nhận được điện thoại của anh ta, ngay lập tức chạy lên tìm tôi châm chọc mỉa mai hỏi tin của Y Y, nói cho tôi biết tung tích của anh ta nhưng lại không cho tôi gọi điện thoại cho Kình Hiên bắt anh ta, chính là vì muốn nói với tôi —— tôi phải tự mình đi gặp Trình Dĩ Sênh, đổi con gái cô về, phải không?” 
Giọng của Dụ Thiên Tuyết lạnh băng, trong mắt mang theo lửa giận, khiến Nam Cung Dạ Hi không chỗ dung thân.
“Nam Cung Dạ Hi, cô có can đảm thì nói lại lần nữa,” Dụ Thiên Tuyết cất cao âm điệu, trong mắt mang theo lửa giận nói: “Muốn tôi đi gặp tên cầm thú kia, cho anh ta tiền, cho anh ta đường lui, đổi lại con gái bình an không có việc gì đúng không?!”
Từng chữ rõ ràng, như nện vào lòng của Nam Cung Dạ Hi.
“Cô đừng nghĩ là tôi vô cớ gây rối, tôi không hề vô cớ gây rối!” Nam Cung Dạ Hi gào lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cúi đầu tìm kiếm trong di động, đưa cho cô nhìn một bức ảnh khác: “Cô tự nhìn đi! Đây là ai!”
Ánh mắt đầy lửa giận của Dụ Thiên Tuyết liếc nhìn di động của cô ta, quả nhiên trên bức ảnh màn hình là một người khác, cũng bị bịt mắt giống như Y Y, miệng bị dán kín, tay bị trói ở sau người, nhưng Dụ Thiên Tuyết vẫn có thể nhận ra được…… Có chết cô cũng nhận ra được……
Bỗng nhiên trái tim giống như bị búa tạ nện, ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết run run, đầu ngón tay đều trở nên tái nhợt, cầm lấy di động cẩn thận nhìn.
Đó là Thiên Nhu.
Người nằm trên mặt đất lạnh kẽo kia, rõ ràng là Thiên Nhu!
“Chính cô nhìn kỹ đi,” Giọng của Nam Cung Dạ Hi khàn khàn: “Nếu chỉ có Y Y bị bắt cóc, tôi không cần gấp gáp đến tìm cô, tại sao tôi không đi tìm anh tôi mà lại trực tiếp tới tìm cô?! Anh ta nói, nếu cô không đi, cả đời này cô đừng mong gặp lại em gái!”
Sao Thiên Nhu lại ở trên tay anh ta…… 
Sao có thể như thế……
Dụ Thiên Tuyết gần như sụp đổ, mắt cũng rơi lệ, hai tay chống trên mặt bàn mới không té ngã, cô giơ tay chống trán, hòa hoãn cảm xúc, trong sự đau lòng và sốt ruột suy nghĩ biện pháp giải quyết……
Nước mắt chảy đầy mặt, cô nghĩ kỹ rồi, trực tiếp đẩy bàn đi ra bên ngoài.
“Này! Dụ Thiên Tuyết, cô muốn làm gì!” Nam Cung Dạ Hi kêu lên.
“Tôi đi tìm anh cô, tôi muốn nhìn thấy anh ấy ngay lập tức!” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết đầy nước mắt, trong mắt lộ ra sự kiên định: “Tên khốn kiếp kia muốn diễn lại trò cũ thì sai rồi, lần trước dùng con tôi tới uy hiếp tôi, lần này là dùng em gái tôi…… Anh ta quả thực mất hết tính người!”
“Đợi đã! Cô không thể đi!!” Sắc mặt của Nam Cung Dạ Hi trắng bệch, run giọng nói: “Anh ta nói, nếu cô dám thông báo cho anh tôi hay cho người khác biết thì anh ta sẽ giết con tin! Cô không để bụng con gái của tôi, cô cũng không để bụng em gái của cô sao?!”
Dụ Thiên Tuyết quay đầu lại, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, giọng khàn khàn: “Nam Cung Dạ Hi, tôi nói lại một lần nữa, hai cô cháu ở trong tay Trình Dĩ Sênh, cho dù có giết con tin cũng sẽ không giết con gái cô trước! Tôi cũng biết đó là mạng sống của em gái tôi, tôi lo lắng không ít hơn cô! Nhưng lần này, nếu tôi lại ngu ngốc chạy tới để cầm thú kia xâu xé thì tôi không phải là Dụ Thiên Tuyết!”
Hết chương 306









Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.