"Cô......" Nam Cung Dạ Hi cứng họng, nhìn Dụ Thiên Tuyết, bán tín bán nghi.
"Tạm thời quyết định như vậy, chuẩn bị mở họp báo ký giả, ngay lập tức." Nam Cung Kình Hiên hướng về phía quản gia, nói.
"Anh!" Nam Cung Dạ Hi nén lệ trong mắt, không biết nên nói gì, ngược lại hướng về phía Dụ Thiên Tuyết, nói: "Cô phải bảo đảm với tôi, làm như vậy có thể tìm được Y Y, nếu như không tìm thấy thì cô hoàn toàn chịu trách nhiệm!!"
Quản gia mới vừa nhấc chân cứ như vậy mà dừng lại, có chút xấu hổ nhìn người trong phòng khách trong nháy mắt đều yên lặng.
"Người đẹp, không cần thiết phải như vậy chứ," Lạc Phàm Vũ cười nói: "Thiên Tuyết cũng là vì tốt cho Y Y, cô nhất định phải tính toán chi li với chị dâu mình như thế sao? Theo như cô nói, nếu Y Y xảy ra vấn đề, cô ấy phải mắc nợ cô cả đời à? Cô phải rõ ràng, nếu không phải Thiên Tuyết dặn dò Tiểu Ảnh chờ Y Y ở cửa trường học, cô sẽ biết con bé mất tích sao?"
"Vậy ai sẽ chịu trách nhiệm với Y Y!!" Nam Cung Dạ Hi gào lên, bất lực rơi nước mắt: "Chẳng lẽ các người không nhìn ra, mấy ngày nay nhà chúng ta làm chuyện gì cũng đều nghe theo người phụ nữ này, ngay cả chuyện con gái tôi cũng nghe cô ta, các người điên hết rồi sao? Tại sao hả!"
”Nếu mày để ý như thế thì không cần phải chuẩn bị gì nữa, quản gia," Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quét mắt nhìn em gái mình, lạnh nhạt nói: “Họp báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536961/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.