"Anh Nam Cung, chị của em đang ở chỗ anh à?" Thiên Nhu nhẹ giọng hỏi.
"Cô ấy ở đây," Nam Cung Kình Hiên liếc mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết trong ngực mình, nhẹ giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi, Thiên Nhu, hôm nay vốn nên mời mọi người qua bên đây ăn cơm, là lỗi của anh, trong khoảng thời gian này chuyện quá nhiều, nên sơ sót."
"Em không sao," Giọng Thiên Nhu dần dần nhỏ xuống: "Em biết chị và anh ở chung một chỗ, anh nằm viện lâu như vậy, em có theo chị đi thăm anh, nhưng lúc đó chị ấy ở trong phòng bệnh, em ở bên ngoài một chút liền đi, anh cũng đừng hiểu lầm em không có đi thăm anh."
Bên môi của Nam Cung Kình Hiên nổi lên một nụ cười yếu ớt, lạnh nhạt nói: "Cám ơn."
"Nam Cung...... Thật ra em cũng không biết vì cái gì em muốn về nước," Thiên Nhu lẳng lặng tựa vào sofa, nhìn TV không tiếng động ở trước mặt, trong bóng đêm mịt mờ nhẹ giọng thì thầm: "Lúc trước anh nói với em là em có thể gặp chị, vì vậy em lập tức trở về, Trung Quốc mới là nhà của em, nhưng bây giờ, không biết tại sao em cảm thấy em phá hỏng thế giới của hai người, em biết rõ anh yêu chị, nhưng là sau này em mới biết quan hệ của hai người, thậm chí, hai người còn có con trai đã năm tuổi...... Nam Cung, chắc là rất nhanh anh sẽ có gia đình, hẳn là anh sẽ cưới chị, người một nhà sẽ rất hạnh phúc, nhưng...... Như vậy thì em liền biến thành người thừa......"
"Có đôi khi em thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536945/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.